Edit Ngọc Trúc
Tiếng mưa rơi ồn ào, tiếng bước chân hỗn loạn, tiếng rên rỉ của động vật vang vọng khắp nơi, tất cả hòa thành một mớ hỗn loạn. Kỳ Bạch khó nhọc mở hé mắt một chút.
Đây là đâu?
Âm thanh nói chuyện ngắn ngủi của nhân viên y tế trong phòng cấp cứu dường như vẫn còn vang vọng bên tai, nhưng hắn đã ở một nơi xa lạ.
Mưa trút xuống mặt đất lầy lội, những bọt nước vẩn đục che mờ tầm mắt hắn.
Hắn giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng không thể cử động, như thể có thứ gì đó rất lớn đè lên người.
Cơn đau dữ dội quét qua, hắn không thể kiềm chế mà phát ra tiếng nức nở khe khẽ.
Một bóng xám nhạt sắc bén như lưỡi dao lướt qua, dường như nhận ra điều gì, bóng dáng ấy khó khăn lắm mới dừng bước.
Kỳ Bạch ngẩng đầu, chạm phải một đôi mắt lang sâu thẳm.
Đó là một con cự lang màu xám nhạt với một chiếc sừng dài.
Mặc dù giờ phút này trông nó khá chật vật, nhưng dáng vẻ uy phong ấy vẫn khiến Kỳ Bạch không khỏi chấn động.
Cự lang cúi đầu ngửi ngửi trên người hắn.
Kỳ Bạch có chút đờ đẫn nhìn con thú trước mặt, trong khoảnh khắc ấy thậm chí quên cả đau đớn.
Con cự lang này... chẳng lẽ định ăn mình sao?
Giây tiếp theo, một móng vuốt khổng lồ vung lên, hất bay vật đè trên người Kỳ Bạch. Lúc này hắn mới phát hiện, hóa ra mình bị kẹt dưới một gốc cây lớn bị bật rễ.
Cự lang gầm khẽ một tiếng, sau đó há miệng ngậm lấy phần da sau cổ hắn, xoay người phóng nhanh về phía trước.
Kỳ Bạch vẫn còn ngây ngốc, hơi hé miệng, thậm chí không biết mình có nên kêu lên hay không. Nhưng hắn lại kinh ngạc khi nghe thấy từ miệng mình phát ra một tiếng "miêu ô" mềm yếu.
Cái... cái gì đang kêu vậy?
Cự lang chạy rất nhanh, nhưng hơi thở của nó nặng nề, tựa như đã kiệt sức.
Những động vật khác cũng đang chạy trốn điên cuồng, phía sau dường như có thứ gì đó đang đuổi theo.
Một con sơn dương bị lún sâu trong bùn lầy, bên cạnh nó là một con hồ ly một sừng gào khóc không chịu rời đi. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, đất đá trôi đã cuốn lấy chúng.
Đất đá trôi!
Kỳ Bạch nín thở, thậm chí không có thời gian để thương tiếc những con thú xấu số kia, vì khi hắn nhìn thấy dòng đất đá, có nghĩa là hắn cũng đang ở trong nguy hiểm.
Tiếng thở dốc của cự lang ngày càng nặng, giống như ống bễ rách nát, mỗi hơi thở đều trầm trọng. Tốc độ của nó càng lúc càng chậm.
Chạy liên tục, không có thức ăn, nó không thể cầm cự lâu hơn nữa, huống hồ còn phải ngậm theo Kỳ Bạch. Lúc này, dù chỉ nặng thêm một chút thôi cũng có thể là chí mạng đối với nó.
Kỳ Bạch cũng nhận ra điều đó. Cự lang dường như chỉ đang chạy theo bản năng, thậm chí không còn ý thức tránh né những chướng ngại nhỏ trên đường.
Đột nhiên, chân trước của cự lang khuỵu xuống, một người một sói theo quán tính nặng nề ngã văng ra ngoài.
Trước mắt Kỳ Bạch tối sầm, hắn gắng gượng bò dậy, liền thấy cự lang vẫn nằm yên, mà đất đá trôi phía sau đã gần ngay trước mắt.
"Chạy mau!" Kỳ Bạch hét lên, vừa hô vừa chạy về phía cự lang.
Bọn họ cách dốc thoải phía trước rất gần, chỉ cần kiên trì thêm vài giây, bọn họ có thể sống sót!
Nhưng thân thể hắn quá nhỏ, hắn không có cách nào kéo nổi cự lang. Phải làm sao bây giờ?
Đúng lúc này, Kỳ Bạch cảm thấy xung quanh dường như đang thấp dần, còn cơ thể hắn lại cao lên.
Biến hóa ấy diễn ra ngay trước mặt cự lang. Chân trước ngắn ngủn của hắn biến thành đôi tay thon dài, hai chân sau co quắp giờ đã duỗi thẳng.
Kỳ Bạch ôm chặt cự lang, nhưng đôi tay hắn vẫn quá yếu.
Trên mặt đất xuất hiện một vệt kéo dài, Kỳ Bạch dồn hết sức lực kéo cự lang về phía dốc thoải: "Cố lên! Kiên trì thêm chút nữa! Chỉ cần đến được đó, chúng ta sẽ sống!"
Có lẽ vì nghe thấy giọng Kỳ Bạch, cự lang trong lồng ngực hắn chợt tỉnh lại từ cơn hôn mê. Nó khó nhọc giãy ra khỏi vòng tay Kỳ Bạch.
Kỳ Bạch vội buông tay, để nó tự đứng dậy. Không phải hắn không muốn giúp, mà chính hắn cũng đã kiệt sức. Không biết vì căng thẳng hay mệt mỏi, toàn thân hắn run lên không ngừng.