Edit Ngọc Trúc

Mã Thục và Mã Lăng cõng trên lưng một chiếc yên ngựa đơn giản được bện bằng dây mây, hai chiếc giỏ mây đặt ở hai bên yên, bên trong nhét đầy những ống trúc đã được bịt kín bằng lá cây.

Đi theo phía sau bọn họ là Tượng Du, con voi nặng bốn đến năm tấn. Dù chở đến bốn chiếc giỏ lớn, nó vẫn bước đi nhẹ nhàng, trông vô cùng ung dung.

Kỳ Bạch, với hình thú chỉ cao hơn 50 cm, nhiệm vụ chính là theo kịp đội ngũ và tránh bị giẫm trúng, còn việc khuân vác hoàn toàn không đến lượt hắn.

Lộ trình lần này của họ không giống như lúc đi.

Tối hôm trước khi lên đường trở về, mọi người đã cẩn thận phân tích lộ tuyến.

“Nơi này là bộ lạc.” Lang Trạch vẽ một vòng tròn trên mặt đất, rồi tiếp tục vẽ hai đường cong. “Đây là đường chúng ta đã đi.”

Kỳ Bạch dần hiểu ý Lang Trạch, không nhịn được lén nhìn hắn một cái. Ánh lửa phản chiếu lên đường nét gương mặt Lang Trạch, làm vẻ ngoài lạnh lùng thường ngày trở nên mềm mại hơn.

Lang Trạch vẽ một đường thẳng nối giữa bộ lạc và vị trí hiện tại của họ.

Kỳ Bạch thầm cảm thán—Lang Trạch là một thú nhân sống ở bộ lạc nguyên thủy, vậy mà lại biết cách tìm đường ngắn nhất.

Quan trọng hơn là, Lang Trạch dám đề xuất cách này, không chỉ nói suông.

Muốn vẽ ra tuyến đường đơn giản này, hắn phải nhớ rõ hướng đi phức tạp khi đến, ước lượng khoảng cách trong lòng, rồi mới có thể thể hiện trên bản đồ. Điều này đòi hỏi trí nhớ và khả năng không gian vô cùng mạnh mẽ. Người như vậy, ngay cả ở thế giới hiện đại cũng là nhân tài hiếm có.

Mã Lăng không hiểu Lang Trạch đang nói gì, nhưng Tượng Du—một thú nhân dày dặn kinh nghiệm—lại gật đầu tán thành: “Ngươi nói đúng. Nếu theo đường này, chúng ta sẽ về nhanh hơn rất nhiều.”

Kỳ Bạch gật đầu đồng ý, rồi vẽ thêm hai đường trên đất, tạo thành một tam giác vuông với đường nghiêng mà Lang Trạch vẽ.

“Theo ta được biết, biển rất rộng lớn.” Kỳ Bạch chỉ vào cạnh ngắn của tam giác. “Nếu đường bờ biển kéo dài đến đây, thì khoảng cách từ bộ lạc đến biển sẽ ngắn hơn, chúng ta cũng không cần đi xa như vậy.”

Lang Trạch hồi tưởng lại những ngày qua, khi hắn liên tục nhìn thấy đường bờ biển dài vô tận, rồi gật đầu: “Có thể thử một lần. Nếu đi theo hướng này mà tìm thấy biển, thì khoảng hai ngày là đến.”

Mã Thục nói: “Nếu thật sự gần như vậy, chúng ta chẳng cần phải lập nhóm riêng đi tìm muối, chỉ cần mang về trên đường săn thú.”

Mỗi lần đội săn thú xuất phát, ngoài tìm con mồi, họ còn có một nhiệm vụ quan trọng khác—tuần tra lãnh thổ xung quanh bộ lạc.

Hiện tại, đội săn thú của Hắc Sơn bộ lạc chỉ hoạt động trong phạm vi nửa ngày đường. Nhưng một khi họ đã nắm rõ địa hình, phạm vi di chuyển sẽ ngày càng mở rộng.

Những bộ lạc lớn thậm chí tuần tra khu vực cách xa bộ lạc mười ngày đường. Dù là một bộ lạc nhỏ như họ, thì hai ngày đường cũng là chuyện bình thường.

Nếu có kẻ địch xâm phạm hoặc xuất hiện sinh vật nguy hiểm, họ cần phát hiện sớm để chuẩn bị phòng bị.

Giờ đây, họ đang đi theo lộ tuyến mà Lang Trạch đã đề ra.

Phía trước đội ngũ, một con sói xám đang thận trọng đánh hơi giữa các lùm cây, quan sát xung quanh. Phát hiện điều gì đó, nó nhanh chóng xoay người tìm đội ngũ.

Lang Trạch trở lại hình người: “Chúng ta đã vào phạm vi bộ lạc.”

Kỳ Bạch cũng lập tức biến về hình người: “Vậy có phải hôm nay chúng ta sẽ đến nơi?”

Lang Trạch gật đầu: “Chỉ cần nửa ngày nữa.”

Kỳ Bạch cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Lang Trạch, ngươi tính toán thật chuẩn, đúng ba ngày là về đến bộ lạc.”

Mã Lăng hừ khẽ trong mũi, Tượng Du vung chiếc vòi dài, nhẹ nhàng quét qua đám lá cây để bày tỏ tâm trạng vui sướng.

Biết bộ lạc đã ở gần, tốc độ của họ vô thức tăng nhanh. Khi nhìn thấy dãy Hắc Sơn, trời vẫn chưa tối hẳn.

Khu đất trống trước cửa động đã được dọn sạch, Dương La đang chỉ huy mọi người chuẩn bị bữa tối.

Hầu Nham là người đầu tiên phát hiện có người đến gần. Khi nhận ra những mùi hương quen thuộc, hắn vội buông con mồi đang xử lý trong tay, hét lên: “Nhóm tìm muối đã về!”

Tin tức này khiến cả bộ lạc xôn xao. Mọi người đổ ra hướng Hầu Nham chỉ, thậm chí mấy đứa trẻ đã không chờ nổi mà chạy ra nghênh đón.

Từ xa, Kỳ Bạch đã thấy Báo Tinh dẫn đầu nhóm ấu tể, chạy như bay đến vây quanh họ.

Tượng Du và anh em Mã Thục tiến vào bãi đất trống trước, để tộc nhân tháo dỡ những chiếc giỏ trên lưng họ.

Tượng Du đưa giỏ mây chứa đầy da thú cho Dương La. Nhưng vừa nghe nói bên trong là da thú, Dương La thậm chí không thèm nhìn, mà nôn nóng hỏi Kỳ Bạch: “Các ngươi tìm được biển chưa? Có tìm được muối không?”

Những ngày này, Dương La đã vô cùng lo lắng. Theo kế hoạch ban đầu, họ chỉ cần khoảng bốn ngày để đến biển, tám đến chín ngày để quay về. Mỗi ngày trôi qua, Dương La lại khắc một dấu lên vách đá, ngày nào cũng đếm đi đếm lại.

Hôm nay đã là ngày thứ mười. Dương La dù không nói ra, nhưng trong lòng sốt ruột hơn ai hết. Hai ngày gần đây, hắn thậm chí đã hối hận vì không cử thêm người đi cùng.

Nhưng giờ đây, khi thấy họ bình an trở về, hắn không thể hiện sự lo lắng, mà lập tức hỏi thẳng vào vấn đề chính.

Kỳ Bạch nhe răng cười, cầm lấy một ống trúc, kéo lớp lá cây bịt kín phía trên. Lập tức, muối trắng xóa lộ ra.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play