Edit Ngọc Trúc
Khu rừng trúc này trông có vẻ đã tồn tại từ lâu năm, bên trong mọc lên rất nhiều cây trúc to khỏe đúng như Kỳ Bạch mong muốn. Hắn dùng tay ước lượng thử, có cây thô đến mức hai tay ôm không xuể.
Kỳ Bạch hào hứng quan sát cây trúc, trong khi Mã Lăng bên cạnh vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Nghĩ đến việc chặt trúc không thể hoàn thành ngay trong chốc lát, mà Mã Lăng lại là người cần ở lại giữ đống lửa tiếp theo, Kỳ Bạch bảo hắn mau chóng quay về, dù sao ở đây một mình cũng chẳng có vấn đề gì.
Hắn cúi xuống tìm một vài viên đá trên mặt đất.
Những tảng đá ở đây không cứng rắn như đá ở bộ lạc. Kỳ Bạch thử đập hai viên vào nhau, một viên lập tức vỡ làm đôi.
Hắn liền dùng mặt vỡ đó làm mũi dùi, lấy một viên đá cứng khác làm búa, rồi ngồi xổm xuống bắt đầu đẽo trúc.
Mặc dù thân trúc rỗng, nhưng chặt trúc không hề dễ hơn đốn cây. Trúc tươi rất dẻo dai, hơn nữa cây hắn chọn lại vô cùng to lớn.
Kỳ Bạch đập vỡ không ít đá mới khoét ra được một lỗ nhỏ trên thân trúc.
Đúng lúc này, có người đưa cho hắn một chiếc rìu đá.
Kỳ Bạch quay đầu lại, hóa ra là Lang Trạch. Hắn còn ngay tại chỗ tự chế một chiếc rìu đá.
Lang Trạch nhận ra Kỳ Bạch làm việc quá mức tập trung, dù ở ngoài thiên nhiên cũng chẳng hề đề phòng. Hắn nhíu mày, cảm thấy Mã Lăng không nên để Kỳ Bạch một mình ở đây, thật sự quá nguy hiểm.
Nhưng Kỳ Bạch hoàn toàn không để tâm đến sự lo lắng của Lang Trạch: “ngươi trông coi đống lửa xong rồi à?”
Lang Trạch gật đầu, ngồi xổm xuống bên cạnh Kỳ Bạch, tiếp tục chặt cây trúc từ vết cắt cậu đã đẽo trước đó.
Kỳ Bạch mệt đến không chịu nổi, đứng dậy duỗi lưng, có chút ấm ức nói: “Ta không nên tham quá, cứ nghĩ chặt từ gốc thì sẽ lấy được nhiều trúc nhất. Nào ngờ ngồi xổm chặt vừa mất sức, vừa đau lưng. Nhưng nếu bỏ dở thì lại tiếc, dù sao cũng chặt lâu như vậy rồi.”
Lang Trạch nhấp môi nói: “Ngươi chọn cây khác đi, cây này để ta chặt.”
Kỳ Bạch cười cười: “Ta đâu có lười, chúng ta cùng chặt cây này đi, lát nữa ta sẽ chặt từ vị trí cao hơn.”
Lang Trạch chưa từng chặt trúc, nhưng hắn lại quen chặt cây, nên không dồn sức vào một điểm như Kỳ Bạch.
Hắn đẽo các rãnh xung quanh thân trúc, sau đó dùng chân mạnh mẽ đạp vào. Cây trúc to lớn liền gãy đổ theo tiếng rắc giòn.
Kỳ Bạch đi đến chỗ gốc trúc, không khỏi cảm thán. Quả nhiên, cây này dài gần 20 mét!
Có Lang Trạch giúp đỡ, đến gần trưa, hai người đã chặt được bốn cây trúc to. Kỳ Bạch cảm thấy số trúc này hôm nay là đủ dùng, vì nếu chặt nhiều hơn thì cũng không thể mang hết về.
Lúc hai người kéo trúc về doanh địa, ba người còn lại vẫn đang miệt mài lấy nước.
Nhìn nước trong nồi đã đủ dùng một lúc lâu, Kỳ Bạch bảo bọn họ tạm dừng, rồi cả nhóm cùng nhau xử lý số trúc đã chặt được.
Dù mất công trước nhưng sẽ tiết kiệm thời gian về sau.
Những cái sọt họ mang đến phần lớn cao khoảng 60 cm. Kỳ Bạch sợ cắt ống trúc quá dài sẽ không vững khi đặt vào sọt, nên cậu đo đạc từng đốt trúc, đánh dấu mỗi đoạn khoảng 1 mét, sau đó bảo mọi người dùng đá đập theo đường cắt.
Sau khi cắt xong, họ dùng các thân trúc nhỏ hơn để thông hết các vách ngăn bên trong, ghép lại thành những ống trúc dài.
Nói thì đơn giản, nhưng làm lại cực kỳ tốn thời gian.
Nhưng có công cụ hỗ trợ, việc vận chuyển nước trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Với sức lực của thú nhân, mỗi người có thể vác cùng lúc bảy, tám ống trúc mà không gặp khó khăn gì. Chẳng qua, ôm nhiều hơn thì cũng không vừa tay.
Rất nhanh, bọn họ lại phát hiện một vấn đề khác.
Bây giờ nước lấy về đã nhiều, nhưng nồi đá nấu nước biển lại quá chậm, hạn chế hiệu suất của họ.
Thế là cả nhóm tìm thêm vài tảng đá lớn, tổng cộng dựng lên năm cái nồi đá, tạo thành một "xưởng nấu muối" nhỏ.
May mắn là trong núi không thiếu gì, chỉ thiếu củi lửa. Mặc dù nhóm lửa cho năm cái nồi, nhưng vẫn không cần lo lắng về nhiên liệu.
Buổi tối, mọi người ăn hải sản nướng và thịt hươu nướng.
Nhìn thịt hươu sắp hết, Lang Trạch nói: “Ngày mai ta với Mã Lăng sẽ ra ngoài săn thú. Hôm nay ta thấy dấu vết dê rừng gần rừng trúc.”
Kỳ Bạch gật đầu: “Ta sẽ đi quanh đây tìm một ít rau dại và trái cây. Ăn toàn thịt mấy ngày nay, ta thấy hơi ngán rồi.”
Tượng Du xen vào: “Rau và trái cây không vội, ống trúc có vẻ không đủ dùng. Ngày mai ta với Mã Thục đi chặt trúc, Báo Bạch ở lại trông đống lửa đi.”
Kỳ Bạch nghe vậy liền kiểm tra lại số ống trúc còn lại, phát hiện số lượng cây trúc họ chặt trước đó thực sự không còn nhiều. Hôm nay hắn chạy tới chạy lui, lúc thì vận chuyển nước, lúc lại kiếm củi, bận rộn suốt nửa ngày, suýt nữa quên mất chuyện này.
Lúc này, bên cạnh họ, số muối đã nấu xong được đựng cẩn thận trong những ống trúc lớn. Để tránh muối bị rơi vãi, Kỳ Bạch còn dùng lá cây lớn đậy kín miệng ống trúc, rồi lấy dây cỏ buộc chặt lại.
Nhìn những ống trúc đầy muối, Kỳ Bạch đột nhiên có chút nhớ nhà.
Không biết từ lúc nào, hắn đã xem cái hang đá trống rỗng kia như nhà của mình.
Khi tia nắng đầu tiên ló dạng từ mặt biển, lớp sương mù mỏng trên bờ dần tan như một tấm màn nhẹ nhàng được vén lên.
Một ngày mới vừa bắt đầu. Không xa đó, túp lều đơn sơ phủ đầy lá rụng, trông như đã nhiều ngày không có ai ở.
Kỳ Bạch nhún người bật dậy từ lớp đệm dày trên mặt đất, linh hoạt né tránh những đám cỏ còn đọng sương.
Sau khoảng hai ngày ba đêm nấu muối, cuối cùng mọi người cũng thu dọn hành lý thật gọn gàng, chuẩn bị lên đường trở về.