Địa điểm quay của tập đầu tiên là một công viên giải trí theo chủ đề mới được xây dựng trong thành phố.
Khi Ôn Điềm dẫn bé đến nơi, ba nhóm khách mời khác cũng lục tục đi tới.
Người đầu tiên xuất hiện là người đảm nhận lượng view của tập này, ngôi sao đình đám Tô Vũ Triết và cháu của anh ta, một bé nổi tiếng trên mạng với hàng triệu fan Tiểu Xoài.
Tô Vũ Triết đang tương tác với Tiểu Xoài, nụ cười tỏa sáng quyến rũ thân thiện, sự kết hợp đối lập giữa nam thần ngầu lòi và cô bé dễ thương khiến các fan bên ngoài hò reo điên cuồng.
Giang Tiểu Quai vừa thò một chân ra khỏi xe, “xẹt” đã bị tiếng hét kinh hoàng dọa cho rụt lại!
“Ba ơi?” Bé con bám chặt vào cửa kính, nhìn đám đông cuồng nhiệt bên ngoài với vẻ hoang mang.
Nhiều người quá!!
Cổng công viên giải trí bị bao vây kín mít, ngay cả trên cây, tường và cả những con thú nhồi bông cao lớn đứng trước cổng cũng leo đầy người!!!
Đám đông ồn ào dày đặc khiến bé con sợ hãi, mặt tái mét.
Bé con lập tức quay đầu chui vào lòng Ôn Điềm: “Ba ơi, con sợ, con sợ!”
Chưa kịp để Ôn Điềm trả lời, bé con đã khóc lóc xin lỗi: “Ba ơi, con xin lỗi.”
Ôn Điềm bất lực thở dài, đưa tay véo nhẹ chiếc mũi đỏ hoe của bé con: “Nói ba nghe, con có lỗi gì?”
Đôi mắt to tròn long lanh nước chớp chớp, bé con cúi đầu nhìn chằm chằm vào ngón tay mình, nghẹn ngào nói nhỏ: “Con nhát gan.”
“Con… con làm ba xấu hổ…”
Ôn Điềm: "..."
Hu hu hu hu hu con tôi đáng thương quá.
Trái tim nhỏ của Ôn Điềm tan nát thành từng mảnh.
[Hả? Làm ba xấu hổ? Đứa bé ba tuổi tự nói được câu này à?? Chắc chắn là do Ôn Điềm thường mắng nên mới học được!!!]
[Hu hu hu đây đúng là phiên bản thứ hai của tôi, chỉ có đứa trẻ không được yêu thương mới nhát gan sợ hãi như vậy hu hu hu]
[Cho nên đấy (vỗ tay) giả vờ là không có tác dụng đâu, nếu Ôn Điềm thực sự yêu thương con, sao bé con lại có tính cách như vậy?? (cười nhạt)(cười nhạt)]
[…Đúng vậy, mâu thuẫn quá, đứa bé rõ nhát gan nhưng cách Ôn Điềm dạy con lại rất chuyên nghiệp, không giống đang diễn chút nào???]
Bé con sợ hãi trốn trong lòng Ôn Điềm, giọng nũng nịu khóc lóc liên tục nói xin lỗi, nước mắt tràn ra nhanh chóng làm ướt một mảng nhỏ áo trước ngực Ôn Điềm.
Ôn Điềm vỗ nhẹ lưng bé con đang khóc nức nở, suy nghĩ một lát bỗng nói: “Hu hu hu, làm sao đây, ba cũng sợ quá!”
Bé con:???
Đội ngũ quay phim:???
Khán giả livestream:???
Ôn Điềm cũng bắt chước bé con bám vào cửa kính, thì thầm: “Sao lại có nhiều người thế nhỉ, con nhìn xem, người ngồi trên đầu con thú nhồi bông kia, làm sao mà leo lên được vậy??”
“Tại sao họ hét to thế???”
Ôn Điềm ôm ngực, đôi mắt đào hoa mở to kinh hãi: “Họ không phải người xấu chứ?!”
[??? Ôn Điềm đang nói cái gì vậy????]
[Biểu cảm của tôi giống hệt bé con luôn, hoang mang!!!]
[Ha ha ha ha ha đừng dễ thương thế chứ!!!]
[Ha ha ha dù hơi khó hiểu nhưng hiệu quả đấy, túi nước mắt của bé con đông cứng lại rồi!!!]
Nhìn thấy ba cũng sợ hãi, Giang Tiểu Quai đang khóc đỏ cả mắt mũi hoàn toàn bối rối.
Một giọt nước mắt long lanh đọng dưới mi mắt, sắp rơi mà không rơi được, vừa đáng thương vừa ngốc nghếch.
“Ba ơi?” Bé con đầy nghi hoặc: “Ba cũng sợ hả?”
Ôn Điềm quay mặt lại, gật đầu liên tục như gà mổ thóc: “Sợ, ba cũng sợ lắm!”
Giọt nước mắt đọng dưới mi mắt chần chừ rút ngược lại.
Cái đầu nhỏ xù xì rơi vào suy nghĩ rối rắm phức tạp, cả người bé con như một con búp bê pha lê sắp hết pin.
[Ha ha ha ha ha biểu cảm bối rối của bé con ngốc nghếch đáng yêu thế ha ha ha ha!!!]
[Cái đầu nhỏ nhưng đầy nghi vấn, ba đang làm gì vậy???]
“Ba ơi.” Cuối cùng dù vẫn khó hiểu, bé con vẫn đưa tay nắm tay Ôn Điềm: “Ba đừng sợ, con bảo vệ ba được không?”
Ôn Điềm nhìn bé con, đôi mắt đào hoa khẽ cong đầy tinh quái: “Vậy con phải bảo vệ ba đấy nhé.”
[Trời ơi trời ơi!! Tôi hiểu rồi!! Ôn Điềm đang tỏ ra yếu đuối trước bé con, kích thích sự dũng cảm của bé!!]
[Chà chà nụ cười này đẹp quá! Giống cáo Bắc Cực ghê!]
[Hu hu hu hu ba biết tỏ ra yếu đuối trước con thật tuyệt vời làm sao!!!]
Khi bé con ngừng khóc, Ôn Điềm mới xoa đầu bé con nghiêm túc nói: “Con yêu, sợ hãi không có gì đáng xấu hổ, tất cả mọi người đều sợ hãi khi đối mặt với những tình huống xa lạ mà.”
“Sợ hãi còn giúp chúng ta tránh được nhiều rủi ro, vậy nếu con cảm thấy sợ thì hãy cố tỉnh táo nha, sau đó phân tích kỹ lưỡng, đối mặt với thứ khiến con sợ, chúng ta nên tránh né hay dũng cảm đối mặt.”
Ôn Điềm chậm rãi nói với bé: “Tình huống trước mắt, chúng ta cần dũng cảm đối mặt.”
Bé con chăm chú lắng nghe, cái đầu nhỏ ngẩng lên, đôi mắt tròn chăm chú nhìn ba.
Ánh mắt long lanh phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp của Ôn Điềm, nụ cười dịu dàng thân thiện như khung hình phim khắc sâu vào trái tim non nớt của bé.
“Con hiểu chưa?” Cuối cùng Ôn Điềm nghiêm túc hỏi.
Bé con đắm đuối nhìn ba, cái đầu nhỏ khẽ gật: “Con hiểu rồi, cảm ơn ba.”
Đứa bé thông minh làm sao không biết, ba cố tình giả vờ sợ hãi để dạy con sự dũng cảm!
Tô Vũ Triết bế Tiểu Xoài chào hỏi các fan xung quanh, tiếng hò reo càng lúc càng cao, nhiệt tình như ngọn núi lửa phun trào.
Bé con theo bản năng rùng mình, sau đó quay đầu nhìn những người hâm mộ cuồng nhiệt.
“Con không sợ!” Bé con nắm chặt tay, tự động viên mình: “Con dũng cảm!”
Nói rồi bé bước chân ngắn ra, dũng cảm nhảy khỏi xe!
Bé con ngốc nghếch nhảy xuống đất, chân ngắn cong lại, cả người lập tức đổ về phía trước, khuôn mặt mềm mại sắp chạm đất!
Ôn Điềm phản ứng nhanh túm lấy cổ áo bé con kéo vào lòng, đồng thời dùng thân mình làm đệm cho bé.
Ôn Điềm ngã đập cả lưng xuống đất, nhưng vẫn ôm chặt bé con trong lòng che chắn cho bé.
“A!” Ôn Điềm hít một hơi.
Mặt đất xi măng nóng rát, cậu lại mặc áo mỏng, lưng chạm vào đất rát chết đi được,.
“Thầy Ôn! Thầy có sao không!” Trâu Tuyết hét lên.
Ôn Điềm lắc đầu, cậu bế bé con đứng dậy: “Tôi không sao.”
“Ba ơi???” Mắt bé con đỏ hoe.
Ôn Điềm dở khóc dở cười: “Ba thực sự không sao mà! Thật đấy!”
Ôn Điềm lo lắng nói không thèm suy nghĩ: “Một lát nữa ba còn ăn được hai bát cơm!”
[Phụt!! Hai bát cơm là cái gì chứ ha ha ha ha ha Ôn Điềm đừng đột nhiên ngốc nghếch vậy được không!!!]
[Không phải định tạo dựng hình tượng ham ăn đấy chứ (cười khẩy)(cười khẩy)]
[Người lớn ngốc nghếch, đứa bé ngốc nghếch! Tôi tuyên bố nhóm này sẽ gọi là nhóm ngốc nghếch!!!]
“Hai bát cơm” của Ôn Điềm không có tác dụng, bé con mím chặt đôi môi hồng nhạt, kiễng chân nhất định phải xem lưng Ôn Điềm.
Tần Dật lúc nào cũng nhíu mày hiếm khi lên tiếng: “Áo dính máu rồi, xử lý đi.”
Ôn Điềm bối rối cố gắng quay đầu nhìn lại, mới phát hiện lưng trầy một mảng lớn, máu thấm ra dính lên chiếc áo thun mỏng.
Cậu hoàn toàn không có ý thức của một ngôi sao, lập tức kéo áo lên định cởi ra, còn lẩm bẩm: “Dính vào nhau thì không tốt đâu.”
Ngay lập tức, làn da trắng nõn hiện ra trước ống kính khiến người ta giật mình.
Thân hình thanh niên rất đẹp, xương bả vai tinh tế như một bức tranh, eo thon mềm mại không khác gì lưỡi dao chết người.
Những vệt trầy xước đỏ hồng, đậm nhạt như phấn tan trong tuyết tô điểm trên làn da trắng ngần của chàng trai... tạo nên một vẻ đẹp vừa mong manh vừa nổi bật.
Dù khuôn mặt xinh đẹp trong sáng, nhưng vô tình lại toát lên vẻ quyến rũ chết người.
Đáng tiếc Ôn Điềm hoàn toàn không biết sự quyến rũ ấy, cậu ngơ ngác nhìn đội ngũ quay phim: “Có cồn không?”
[…Chết tiệt, dù Ôn Điềm từng làm nhiều chuyện ngốc nghếch, tôi cũng phải dũng cảm lớn tiếng hét lên: Vợ ơi—]
[Trời ơi trời ơi! Sự quyến rũ vô ý thức giết chết tôi rồi!!!]
[Vợ ơi!! Tôi có cồn!! Tôi có đấy!! Tôi sẽ chạy đến tận nơi tự tay bôi cho em!!!]
[Ha ha ha?? Bắt đầu bán thân rồi à!! Chỉ biết dùng thủ đoạn thấp kém, không đáng mặt!!!]
Trâu Tuyết đỏ mặt, vội vàng lấy hộp cứu thương: “Tôi có đây! Thầy Ôn, thầy… thầy tránh đi…”
Ôn Điềm chưa từng làm ngôi sao, ngơ ngác một lát mới chợt hiểu, lập tức đỏ mặt: “À, được, được!”
Cậu ôm chặt áo nhảy như thỏ lên xe, đóng sầm cửa lại.
Chưa đầy một giây, Ôn Điềm lại “xoẹt” kéo cửa xe, thò đầu ra nói với bé con đang mong ngóng: “Con yêu, ba thay quần áo đã, con ngoan ngoãn đợi nhé!”
Nói rồi lại đóng “sầm” cửa xe.
Bé con: “…Được nha.”
Bé con đứng ngoài cửa xe, bắt đầu nghiêm túc bảo vệ ba.
Đồng thời, chiếc Land Rover khiêm tốn đã dừng bên ngoài công viên giải trí.
Phía trước là đám đông dày đặc, xe không thể đi vào.
Giang Hàn nhìn bé con sợ hãi và Ôn Điềm suýt lộ cơ thể trong ống kính, giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Đuổi đi.”
Dư Thịnh hít một hơi, lập tức gọi điện thông báo cho đoàn phim.
Khi Ôn Điềm thay quần áo xong bước ra, đám đông người hâm mộ dày đặc bên ngoài công viên đã bị đuổi sạch.
Cậu há hốc mồm: “? Tất cả… tất cả đi hết rồi?”
Tô Vũ Triết khó chịu mắng đoàn phim: “Không muốn nhiệt độ à? Không muốn lượng view sao? Sao đuổi fan của tôi?!”
Đạo diễn đang cố gắng an ủi và giải thích, nhưng Ôn Điềm chỉ nghĩ:
Tình tiết thay đổi rồi??!!
Trong nguyên tác, vì công viên giải trí là dự án của nhà họ Giang nên nhân vật chính Lâm Khinh với vai trò đại sứ hình ảnh, sẽ tham gia quay phim "Ba Bé" với tư cách là người cha thực tập, cùng một bé con bình thường.
Chính tại đây, Lâm Khinh bị đám đông cuồng nhiệt xô ngã, Giang Hàn cứu mỹ nhân, mối quan hệ của hai người lộ ra toàn mạng.
Giang Hàn đồng hành cùng Lâm Khinh suốt tập đầu tiên, biến chương trình về trẻ em thành chương trình hẹn hò!
Còn Ôn Điềm, kẻ phản diện luôn vô cớ chê bai Lâm Khinh trong nguyên tác, đã cấu kết với Tô Vũ Triết trở thành bàn đạp cho mối tình ngọt ngào của cặp chính!!!
Tình tiết thay đổi rồi?? Vậy cặp chính có xuất hiện không???
Ôn Điềm lập tức nhìn xung quanh.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen đang đứng bên chiếc Land Rover đầy khí thế, như thợ săn bắt lấy ánh mắt cậu.