Người đàn ông đứng cạnh chiếc xe Land Rover màu đen cao lớn, đôi mắt sâu thẳm bị ánh nắng làm nhòe đi một vùng tối, như một con thú hoang xem xét con mồi của mình.
Ôn Điềm cảm thấy mắt mình bị bỏng, hàng mi dài run rẩy vội vàng thu ánh mắt, trái tim nhỏ bé run rẩy nghĩ: Chuyện gì vậy? Lúc này công chính còn chưa quen cậu mà?
Nguyên văn là một cuốn tiểu thuyết ngọt ngào sảng văn mất não, trong số "Công viên giải trí" này, thụ ngã xuống còn công chính anh hùng cứu mỹ nhân, quan hệ bị phơi bày, ngọt ngào rải đường.
Ngay cả tư cách xách giày Ôn Điềm cũng không có, giống như một tên hề nhảy nhót lung tung, không những khoe khoang trước mặt khiến công chính khó chịu, còn liên hợp với Tô Vũ Triết khiêu khích gây chuyện rồi bị vả mặt đau điếng.
Nhưng Tô Vũ Triết có gia đình chống lưng còn cậu chẳng có gì cả, chỉ có thể rơi vào vực sâu không thể cứu vãn...
Nhưng bây giờ thụ chính còn chưa xuất hiện, những npc thúc đẩy tuyến tình cảm đã bị dọn dẹp sạch sẽ rồi??
Vậy công chính làm anh hùng cứu mỹ nhân kiểu gì nữa? Quan hệ phơi bày thế nào? Tuyến tình cảm phát triển bằng mắt à??
Còn nữa, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của công chính là sao hả!!!
Chẳng lẽ, cốt truyện thay đổi rồi??
Ôn Điềm còn chưa hiểu rõ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, đột nhiên tiếng vỗ tay vang lên như sấm, tiếng hoan hô sôi trào, người dẫn chương trình Cung Hỉ và khách mời đặc biệt của kỳ này là Lâm Khinh đã bước tới.
Ôn Điềm nhìn thụ chính Lâm Khinh theo bản năng.
Trong nguyên văn, ngay cả một ánh mắt Lâm Khinh cũng không cho Ôn Điềm, nhưng ánh mắt ghét bỏ lại nhìn chằm chằm vào nhóc con trong lòng Ôn Điềm, sự thù địch gay gắt không hề che giấu.
Ôn Điềm ngẩn người, lập tức ấn đầu nhóc con vào lòng, cằm hơi nhếch lên, đôi mắt đào hoa hung hăng trừng lại.
Sắc mặt Lâm Khinh thay đổi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khinh miệt.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, Lâm Khinh xoay người đối diện với ống kính, lộ ra nụ cười ngọt ngào đặc trưng, dùng giọng nói trong trẻo dễ nghe chào mọi người, tựa như ánh mắt đầy thù địch vừa rồi chỉ là ảo giác của Ôn Điềm mà thôi.
Ôn Điềm: "..."
Thụ chính đang học lật bánh à?
[Vợ Khinh Khinh!! Vợ ơi vợ ơi!!! A a a vợ ơi a a a!!]
[Khinh Khinh!! Bà xã!! S ha s ha!!!]
[Ha ha ha ha Ôn Điềm, đối thủ một mất một còn của cậu đến rồi!]
[Đừng lôi Ôn Điềm ra vũ nhục Khinh Khinh của chúng tôi, cảm ơn (mỉm cười) anh ta không xứng (mỉm cười)(mỉm cười)]
"Hừ! Dựa vào cái gì mà không đuổi fan của anh ta đi chứ?!" Một tràng lẩm bẩm đầy phẫn uất kéo Ôn Điềm về với thực tại.
Tiểu Xoài lập tức đưa bàn tay nhỏ bé ra che cái miệng không lựa lời của Tô Vũ Triết: "Cậu! Cậu đừng nói nữa!!!"
Nhưng Tô Vũ Triết lại giữ vẻ mặt bất bình, còn chủ động hỏi Ôn Điềm: "Anh ta chỉ có một tên bạn trai giỏi thôi mà? Cậu nói xem có đúng không???"
Ôn Điềm: "..."
Đứa con trai ngốc nghếch của mẹ ơi, bảo sao anh ta bị nguyên chủ lừa cho xoay như chong chóng.
Ôn Điềm dùng răng nanh cắn cắn môi, quyết định thử thay đổi cốt truyện.
Mục đích cuối cùng của cậu là để nhóc con hạnh phúc vui vẻ lớn lên, mà ánh mắt đáng sợ vừa rồi của Lâm Khinh khiến cậu quyết định, tuyệt đối không thể giao nhóc con cho thụ chính nuôi dưỡng!
Chắc chắn cốt truyện lệch ở đoạn nào rồi, thụ chính tuyệt đối không phải đóa hoa bạch liên ngây thơ vô hại được miêu tả trong nguyên văn!
Vì vậy cậu sẽ ráng thay đổi cốt truyện, trước tiên đảm bảo mình không bị đá ra ngoài vòng pháp luật sau khi kết thúc buổi ghi hình đầu tiên.
Thế là Ôn Điềm cười một tiếng, giọng nói trong trẻo động lòng người hỏi: "Tiểu Xoài, cháu thích đông người hay ít người?"
Tô Vũ Triết ngẩn người, đôi mắt cún con to tròn lộ ra vẻ mờ mịt.
Tiểu Xoài thì đưa ngón tay đẩy đẩy cặp kính râm hình hoa hướng dương trên sống mũi: "Nhiều người tốt mà, nhưng nhiều người quá thì không tốt đâu ạ!"
Tô Vũ Triết nhìn về phía đám fan đông nghịt bên ngoài hàng rào chắn, gật đầu đồng ý: "Đúng là quá nhiều rồi."
Đuổi thì đuổi đi.
Hầy.
Tô Vũ Triết dễ dàng bị dẫn dắt, quay đầu chọc nhóc con trong lòng Ôn Điềm: "Em trai nhỏ, cháu thích đông người hay ít người?"
Nhóc con lắc đầu nhỏ, nhỏ nhẹ nói: "Không thích nhiều người đâu."
"Vì." Đôi mắt mèo tròn xoe ướt át nhìn Ôn Điềm: "Vì ba sợ."
Tim Ôn Điềm mềm nhũn ra.
Nhóc con mềm mại đáng yêu ngọt ngào, cực kỳ chữa lành trái tim nhỏ bé bị tổn thương của Tô Vũ Triết.
Tô Vũ Triết cười hì hì, yêu ai yêu cả đường đi mà nhìn Ôn Điềm cũng thuận mắt hơn hẳn.
Không lâu sau, phỏng vấn cá nhân của Lâm Khinh kết thúc, người dẫn chương trình bắt đầu công bố luật chơi:
Công viên giải trí được chia thành năm khu vực lớn, mỗi khu vực có một chủ đề cổ tích khác nhau, bốn nhóm khách mời phải bốc thăm quyết định khu vực mình đến, tìm npc nhiệm vụ ở đó, mỗi khi hoàn thành một nhiệm vụ sẽ nhận được một tấm thẻ tích điểm.
Còn khách mời đặc biệt Lâm Khinh, sẽ mang theo "Thẻ bất ngờ" xuất hiện ngẫu nhiên ở các khu vực khác nhau, còn giúp đỡ khách mời gặp được cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ.
Hai tiếng sau, các khách mời quay về điểm tập kết để xếp hạng.
Nói tóm lại Lâm Khinh là người được yêu thích hơn cả lũ trẻ, được mọi người tranh giành.
Hai nhóm khách mời còn lại, một nhóm là Ảnh đế Tống Thành và con trai năm tuổi Tống Tri Niệm, một nhóm là Quán quân nhảy cầu Olympic Chu Văn và con trai sáu tuổi Dương Tiểu Ngư.
Người dẫn chương trình lấy ra một bình thủy tinh trong suốt, Chu Văn tính cách cởi mở lập tức tiến lên: "Tôi trước tôi trước, Tiểu Ngư nhà chúng tôi là cá chép nhỏ đó! Chắc chắn sẽ bốc được cái hay nhất!"
Mọi người cười ha ha, Dương Tiểu Ngư không hề sợ sệt, vung vẩy bím tóc đuôi ngựa tiến lên, rút ra một tờ giấy từ bình thủy tinh: Khu vực chủ đề Bạch Tuyết.
Người dẫn chương trình đầy ẩn ý gật đầu: "Không hổ là cá chép nhỏ nha~"
[Ừm ừm?? Chẳng lẽ độ khó của mỗi khu khác nhau? Hay là sẽ có nhiều cơ hội tích điểm hơn???]
[Oa không hổ là công viên chủ đề do Giang thị phát triển! Cảm giác vui ghê!!! Khi nào thì mở cửa vậy??]
[Luật chơi này… nâng đỡ Lâm Khinh kinh quá rồi đấy???]
Tiếp đó là Tống Tri Niệm với tính cách lạnh lùng tiến lên, bốc được ca khúc chủ đề Vịt con xấu xí.
Tiểu Xoài bốc được chủ đề Cô bé tí hon, Giang Tiểu Quai tiến lên, bốc được Nàng tiên cá.
"Ba ba?" Nhóc con giơ tờ giấy bốc thăm, nhóc dè dặt hỏi: "Ba ba thích không ạ?"
[Ô ô ô nhóc con đáng thương, sao lúc nào cũng lo lắng ba không thích không vui vậy T-T]
[Vừa nhìn đã biết nhóc con không phải là đứa trẻ lớn lên trong tình yêu thương rồi! Ôn Điềm diễn giỏi đấy!!!]
Nhìn vẻ mặt cẩn thận dè dặt của nhóc con, trong nháy mắt khiến tim Ôn Điềm chua xót.
Cậu ngồi xổm xuống, dịu dàng xoa đầu nhóc con: "Ba ba thích lắm, bảo bối làm gì ba ba cũng thích."
Giọng nói trầm ấm, đôi mắt động lòng người dịu dàng như đang phát sáng.
Tô Vũ Triết hít mũi: "Ừm, trước đây không phát hiện cậu còn biết dạy con đấy."
[Ô ô ô Tô Tô nhà chúng ta đúng là đứa lớn ngây thơ dễ xúc động mà (icon trái tim)(icon trái tim)]
Ôn Điềm ngại ngùng cười.
Nhưng ngay sau đó, Tô Vũ Triết ngây thơ chém thêm một dao: "Nếu như cậu làm người cũng tốt như dạy con thì hay quá… ui!"
Tiểu Xoài nhảy dựng lên, vỗ một phát vào miệng Tô Vũ Triết cho anh ta tắt tiếng.
Ôn Điềm: "..."
[...Xin lỗi nhận nhầm người rồi đây không phải là nhóc nhà tôi (tạm biệt)(tạm biệt)]
[Tiểu Xoài: Tức chết con rồi!!!]
Ôn Điềm cạn lời nhưng cậu còn chưa kịp mở miệng, nhóc con bập bẹ lớn tiếng nói: "Ba ba tốt lắm!"
Nhóc con vội đến mức mắt cũng đỏ lên, giọng sữa non nớt giòn tan cũng mang theo tiếng nức nở: "Ba ba vất vả kiếm tiền nuôi bảo bối! Ba ba là ba ba tốt nhất trên thế giới!"
Nhóc con phồng má, đôi mắt to tròn đỏ au đầy trách cứ.
Tô Vũ Triết gãi đầu: "Ấy chú chỉ nói vậy thôi, em trai nhỏ đừng giận nhé?"
"Xin lỗi xin lỗi." Tô Vũ Triết lập tức xin lỗi: "Chú sai rồi, được không?"
Tô Vũ Triết xin lỗi rồi, gương mặt phồng như cá nóc của nhóc con mới xẹp xuống.
Nhóc con vặn vẹo đầu nhìn Ôn Điềm, bước đôi chân ngắn ngủn chui tọt vào lòng Ôn Điềm giấu mình đi mất.
Hu hu hu đáng sợ quá hu hu hu!!
Bé con mắng người ta rồi!!
Nhưng vì bảo vệ ba ba, xứng đáng!!
Nhóc con nhút nhát, chỉ vì người khác nói Ôn Điềm một câu "xấu", liền tức giận như một con hổ nhỏ xông lên bảo vệ ba.
Tim Ôn Điềm mềm nhũn áy náy cười với Tô Vũ Triết, cậu nhỏ giọng nói với nhóc con: "Bảo bối, cảm ơn con."
[Hu hu hu nhút nhát như vậy, vì bảo vệ ba mà dũng khí bùng nổ, đây là nhóc con thần tiên gì thế, nhà nước có thể phát cho tôi một bé không (lau nước mắt)(lau nước mắt)]
[Xin lỗi mọi người, Tô Tô nhà chúng tôi mồm đi trước não thôi anh ấy không có ác ý đâu ạ (cúi đầu)(cúi đầu)]
[Biệt danh trẻ ngốc đó không phải tự dưng mà có đâu (dang tay)(dang tay)]
Ôn Điềm không để ý sự lỡ lời của Tô Vũ Triết, cậu xua tay: "Không sao không sao, cứ tiếp tục đi."
Người dẫn chương trình gật đầu: "Vậy các khách mời lập tức đến khu vực của mình đi! Thời gian là vàng bạc, bắt đầu tính giờ!"