Ngày đầu tiên phát sóng trực tiếp mùa thứ hai của [Ba của bé xông lên nào], chủ đề "Ôn Điềm tống đạo diễn vào đồn cảnh sát" đã lên hot search.
Ảnh của bé con cũng được công khai với công chúng.
Tòa nhà Giang thị.
Người trợ lý luôn điềm tĩnh quên gõ cửa, xông thẳng vào văn phòng của Giang Hàn: "Sếp!! Anh xem hot search hôm nay chưa!!"
Sau bàn làm việc, người đàn ông đang chăm chú đọc báo cáo dự án nhíu mày, khó chịu ngẩng đầu nhìn qua.
Đôi mắt hẹp dài lạnh lùng như mắt chim ưng, toát ra sự áp bức và cảnh cáo của người ở vị trí cao.
Trợ lý nuốt nước bọt, nhưng vẫn lấy hết can đảm, run rẩy đặt chiếc máy tính bảng trước mặt Giang Hàn: "Cái này, anh nhất định phải xem!"
Khuôn mặt tuấn tú của Giang Hàn phủ một lớp sương lạnh, ánh mắt liếc qua bức ảnh trên máy tính bảng, đột nhiên dừng lại.
Trên màn hình, chàng trai trẻ dịu dàng ôm một bé con khóc đến đỏ cả mắt, nhẹ nhàng dỗ dành.
Bối cảnh là một căn phòng tràn ngập ánh nắng ban mai, chàng trai nghiêng mặt, hàng lông mày phủ một tầng ánh sáng vàng mềm mại, hơi cúi đầu, đôi mắt trong veo dưới hàng mi dài, ánh mắt dịu dàng như nước vô cùng cảm động.
Bé con trong lòng đang gối cái đầu mềm mại lên vai chàng trai, khuôn mặt trắng nõn bị ép phúng phính, mút ngón tay, dùng đôi mắt đẫm lệ mơ màng nhìn ống kính.
Tuy rằng bé con trong ảnh có hơi đáng yêu, hơi trắng trẻo, hơi gầy gò một chút, nhưng vẫn có thể nhìn ra được, ngũ quan xuất chúng giống hệt con khỉ con nghịch ngợm trong nhà!!!
Ánh mắt Giang Hàn ngưng trệ.
Trong ánh mắt hoảng loạn của trợ lý Dư Thịnh, ngón tay thon dài của Giang Hàn có chút suy tư gõ lên mặt bàn đá cẩm thạch đen, sau đó nói, "Liên hệ với chương trình, tôi muốn đến đó."
Dư Thịnh: "...Hả?? Hả??"
Mặt Giang Hàn không có biểu cảm gì: "Không hiểu?"
Dư Thịnh: "...Hiểu rồi!! Tôi đi sắp xếp ngay!!"
Giang Hàn nhàn nhạt ừ một tiếng.
Nhưng trong vài phút tiếp theo, Giang Hàn, người luôn chuyên tâm và nghiêm túc với công việc lại xao nhãng.
Ánh mắt không tự chủ hướng về chàng trai trẻ dịu dàng và bé con khiến người ta thương xót trên màn hình.
Vô số hình ảnh lộn xộn nhưng vô cùng rõ ràng chợt lóe lên trong đầu.
"Đau... đau! Đau quá!"
Tiếng khóc non nớt khàn khàn của thiếu niên vang vọng bên tai, Giang Hàn bị hạ thuốc hoàn toàn mất lý trí, tiếng thở dốc nặng nề và tiếng khóc nghẹn ngào hòa lẫn vào nhau, khiến cho hơi thở quấn quýt càng thêm nóng bỏng.
Giang Hàn dùng chút lý trí cuối cùng muốn dừng lại, đôi chân thon dài của thiếu niên lại dùng sức quấn chặt anh, run rẩy nói: "Đừng rời bỏ tôi! Tôi không sợ đau! Ngài Giang, tôi không sợ đau!"
"Cậu là ai?" Trong căn phòng khách sạn hỗn loạn, Giang Hàn hỏi đi hỏi lại tên đối phương.
Thiếu niên khóc đến mức không thở ra hơi, đáy mắt lóe lên một tia trả thù đắc ý, rên rỉ khẽ thốt ra tên mình: "Lâm... Lâm... ưm..."
Âm thanh đứt quãng không thành lời, lý trí sụp đổ của Giang Hàn mơ hồ nghe được một chữ "Lâm".
Hôm đó là sinh nhật mười tám tuổi của Lâm thiếu gia Lâm Khinh, ngày hôm sau, Giang Hàn choáng váng đi ra từ căn phòng bừa bộn, đối diện với Lâm Chấn tức giận đến mức muốn phun lửa và Lâm Khinh trốn sau lưng Lâm Chấn khóc đến tan nát.
Mà giờ khắc này, Giang Hàn nhìn Ôn Điềm trên màn hình, trong đôi mắt hẹp dài hiện lên ý vị sâu xa nồng đậm.
Không lâu sau đến giờ họp với cổ đông, Giang Hàn dùng sức xoa thái dương để bản thân tập trung tinh thần làm việc, đứng dậy đi họp.
Văn phòng nhanh chóng yên tĩnh trở lại.
Nhưng không bao lâu sau, trong tủ sách ở phía tường đột nhiên truyền đến tiếng xào xạc nhỏ.
Cánh tủ lặng lẽ mở ra, một chiếc mặt nạ trắng toát thò ra từ bên trong thận trọng quan sát ing.
Xác định không có ai, một bé con có ngũ quan giống hệt như bé con kia nhưng đen và cao hơn một chút thuần thục chui ra, lon ton chạy đến trước máy tính bảng Giang Hàn bỏ quên trên bàn làm việc.
Trong màn hình, Ôn Điềm vừa ôm bé con khai xong lời khai đi ra, liền phát hiện đạo diễn đã đổi thành một nữ đạo diễn nghiêm nghị.
Cậu nhớ người nữ đạo diễn tên Tần Dật này, thái độ làm việc nghiêm khắc, đối xử bình đẳng với tất cả các ngôi sao.
Vì đắc tội với nhiều người nên bị lãnh đạo và đồng nghiệp ghét, hiện tại bị phái đến thu dọn tàn cuộc của Ôn Điềm.
Ôn Điềm cười rạng rỡ: "Đạo diễn Tần, đã lâu không gặp."
Không đợi Tần Dật phản ứng, Ôn Điềm đã nắm lấy bàn tay nhỏ bé của bé con vẫy vẫy về phía Tần Dật, dỗ dành: "Bảo bối, dì Tần là một đạo diễn tốt và giỏi lắm đó, chào dì đi con."
Bé con trốn trong lòng Ôn Điềm, rụt rè thò hai con mắt tròn xoe, thận trọng quan sát Tần Dật có một đường vân dọc giữa lông mày.
"Bảo bối có thể giúp ba một việc được không." Ôn Điềm kiên nhẫn dụ dỗ: "Ba muốn nói chuyện với dì nhưng không biết phải mở lời như thế nào, bảo bối có thể giúp ba chào dì không?"
Bé con ba tuổi lộ vẻ mờ mịt, không hiểu sao baba là người lớn lại muốn tìm kiếm sự giúp đỡ của bé.
Nhưng ba ba nói như vậy rồi, thì bé con nhất định phải giúp ba ba thực hiện mong muốn!
Bé con nhỏ bé mang trách nhiệm lớn lao!
Tuy rằng còn rất sợ, nhưng bé con nhút nhát cố gắng lấy hết dũng khí, hai cái chân ngắn nhỏ xíu đạp một cái, từ trong lòng Ôn Điềm nhảy xuống đất.
Bé con cúi đầu, nhưng đôi mắt lại rụt rè cố gắng ngẩng lên nhìn Tần Dật trông có vẻ hung dữ.
Một bàn chân nhỏ dũng cảm tiến lên một bước.
Tần Dật từ trên cao nhìn xuống, im lặng đánh giá bé con đang run rẩy như một bé chuột.
Đột nhiên bé con hít sâu một hơi, nắm chặt nắm đấm nhỏ xông thẳng về phía Tần Dật, giọng sữa như bị bóp nghẹt: "Dì ơi! Bảo bối chào dì, sau này xin dì chỉ bảo nhiều hơn ạ!"
Nói một hơi xong, bé con nhắm mắt lại quay đầu bỏ chạy.
"Ba ba!" Bé con mở to mắt, lao thẳng vào lòng Ôn Điềm: "Ba ba! Bảo bối giúp ba chào hỏi rồi!"
Bé con thở hổn hển, cong môi nhỏ thở ra một hơi, vừa kinh ngạc vui mừng trộm quay đầu nhìn thoáng qua Tần Dật, giống như vừa trải qua một cuộc phiêu lưu kỳ diệu không thể tin được!
Ôn Điềm cong mi, vui vẻ giúp bé con lau mồ hôi trên trán: "Bảo bối giỏi lắm, dũng cảm ghê, cảm ơn bảo bối, ba ba vui lắm đó!"
Bé con ngẩn người, đôi mắt tròn xoe lập tức cong thành hai vầng trăng lưỡi liềm nhỏ xíu: "Dạ, không có gì nha!"
Trong giọng nói tràn đầy sự tự tin nhỏ bé, quả thực muốn làm tan chảy trái tim của tất cả mọi người!
[A a a!! Tương tác giữa Ôn Điềm và bé con cũng quá đáng yêu đi a a a!! Bé con vừa nhút nhát vừa dũng cảm là muốn giết ai vậy huhuhu!!!]
[Giáo dục khuyến khích thật sự cảm động lòng người á T-T, tui cũng muốn được giáo dục khuyến khích, ai mà không muốn một người lớn biết cúi đầu nhờ vả con nít chứ T-T]
[Huhuhu tuy bé con nhút nhát sợ hãi nhưng vì giúp ba ba mà dũng cảm xuất kích, bé con yêu ba ba lắm á (tim mềm nhũn)(tim mềm nhũn)]
"Ông bố dịu dàng thân thiện, bé con dũng cảm nhút nhát ngốc nghếch..." Bên ngoài màn hình, bé con đeo mặt nạ trắng to nhìn Ôn Điềm xinh đẹp lại dịu dàng, con ngươi đen nhánh lóe lên, tràn đầy ngưỡng mộ và khó chịu.
Ngay khi cậu bé đang nhìn chằm chằm Ôn Điềm và bé con trong ống kính, một bóng dáng khác từ trong tủ lớn hơn bên cạnh vất vả lắm mới bò ra được.
"Ôi, cậu chủ nhỏ của tôi ơi." Quản gia lớn tuổi duỗi gân cốt khuyên nhủ hết lời: "Nhân lúc tiên sinh không có ở đây thì chúng ta mau về nhà thôi, nếu để cậu ấy biết cháu chạy đến công ty, chắc chắn lại dạy bảo cháu đó!"
Giang Tiểu Bạch không vui phồng má: "Hừ!"
Vẻ ngưỡng mộ và khó chịu chợt lóe lên rồi biến mất, Giang Tiểu Bạch bá đạo chỉ vào Ôn Điềm trong màn hình: "Trong vòng mười phút, cháu muốn tất cả thông tin của anh ta!"
Quản gia: "..."
Quản gia nhìn thấy bé con giống hệt Giang Tiểu Bạch trên màn hình, lập tức giật mình kinh hãi: "Sao lại giống thế chứ?"
Ai cũng biết ba năm trước thiếu gia nhà mình bị hạ thuốc, ngủ với Lâm thiếu gia Lâm Khinh, nhà họ Lâm nhanh chóng ôm đến một đứa bé nói đó là con của thiếu gia nhà họ.
Nhà họ Giang lập tức làm giám định quan hệ cha con, xác định Giang Tiểu Bạch đúng là con của Giang Hàn.
Từ đó về sau Giang Hàn luôn cấm người lạ đến gần, ngầm thừa nhận thân phận "bạn trai Giang Hàn" của Lâm Khinh.
Nhưng bây giờ, lại tòi ra một đứa bé giống hệt tiểu thiếu gia???
Lòng quản gia bối rời, lập tức đồng ý với nhóc: "Được, chúng ta về nhà tra thông tin của người này luôn được không?"
Ánh mắt Giang Tiểu Bạch lưu luyến dính chặt vào màn hình, đầy ngưỡng mộ nhìn bé con được Ôn Điềm hôn vào má: "Hừ! Đi!"
Giang Tiểu Bạch kiêu ngạo ngẩng đầu đeo mặt nạ lên, nhóc không thích ai hết!
Cậu bé lon ton đi về phía cửa, đi được hai bước lại khó chịu xông về ôm cái máy tính bảng trên bàn: "Hừ!"
Cậu bé không muốn nhìn "Ba ba" đẹp trai kia thêm mấy cái đâu, cậu bé chỉ thích cái máy tính bảng này thôi!
Ôn Điềm cũng không biết mình bị một nhóc con siêu hung dữ để ý, sau khi an ủi bé con liền nghe theo sự sắp xếp của Tần Dật chuẩn bị cho buổi quay tiếp theo.