Diệp Phồn đưa tay ra, định ôm đứa trẻ ra ngoài, nhưng Đường Cẩm vẫn ôm chặt, không chịu buông. Diệp Phồn dừng lại một chút, rồi cũng đưa tay ôm lấy Đường Cẩm.
Anh dùng sức bế cả hai người ra khỏi tủ quần áo, rồi nhẹ nhàng đặt họ xuống giường.
Sau đó, anh lấy chăn đắp cho cả hai, rồi ngồi bên giường, chờ Đường Cẩm chuẩn bị tâm lý cho thật kỹ.
Đường Cẩm nhìn anh một lúc lâu, rồi mới từ từ lên tiếng: "Cậu bé tên là Đường Chí Hiên, biệt danh là Đô Đô. Khi còn nhỏ, nó đã rất đáng yêu, mũm mĩm, tôi gọi nó là Đô Đô."
"Ngày đó… tôi… tôi cũng không nghĩ mình sẽ có con. Sau khi ra nước ngoài được hai tháng, tôi mới phát hiện mình mang thai. Giờ nó đã lớn như vậy, cuối cùng tôi cũng có một người thân, người thân máu mủ của mình. Hơn nữa, đây là con của tôi và anh. Tôi nghĩ sau này có thể sẽ không còn cơ hội gặp lại anh nữa, nên tôi đã quyết định sinh con."
"Những năm qua ở nước ngoài, tôi một mình nuôi nó lớn lên. Nó… nó biết anh là ba của mình. Tôi đã cho nó xem hình của anh, cho nó xem video phỏng vấn của anh, nó cũng nhận ra anh."
Nghe Đường Cẩm nói những lời đó, trong lòng Diệp Phồn vui không tả nổi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT