Cố Vân Tịch đang ăn cơm động tác ngừng một lát nhưng ngay sau đó lại tiếp tục ăn cơm. Cô ngẩng đầu nhìn Giang Minh Hàn phía đối diện rồi híp mắt lại!
Kiếp trước người này đối với cô có ý thù địch rất sâu? Lục Hạo Đình có năm người anh em thân thiết, Giang Minh Hàn đứng hàng thứ tư, hắn sinh ra trong một gia đình giàu có ở Kinh đô, cũng là một Tinh Anh cấp cao, có công ty của riêng mình và rất có cảm giác ưu việt.
Hắn rất sùng bái Lục Hạo Đình cho nên hắn không để cô vào trong mắt, địch ý với cô rất sâu. Mấy người còn lại cũng chỉ có Lưu Tinh Trì là cô nhi và cũng là người kém cỏi nhất! Kiếp trước cũng chỉ có hắn là đối với cố Vân tịch có thái độ tốt hơn một chút, đoán chừng cũng là vì đồng mệnh tương liên.
Sắc mặt Cố Vân Tịch có chút lạnh, cô cũng không phải là người dễ chọc!
“Tại sao tôi phải giải thích với anh?”
Giang Minh Hàn vừa nghe xong liền tức giận hét lên, "Tại sao cô lại phải giải thích với tôi? A.. ! Cô dựa vào cái gì mà không giải thích? Cô đừng quên cô đã gả cho đại ca tôi rồi? Bây giờ cô ăn của anh ấy, ở của anh ấy, dùng của anh ấy, ngay cả tiền đi học cũng là anh ấy cho cô. Thế mà ở trường cô lại chạy đi tỏ tình với cái tên Tần Hiên gì đó, cô đây là hồng hạnh vượt tường!”
"Thế thì liên quan gì đến anh?"
"Cô..." Giang Minh Hàn như muốn nhảy dựng lên.
"Tôi gả cho đại ca anh, muốn giải thích thì cũng giải thích với đại ca anh, đại ca anh còn không gấp, anh gấp cái gì?”
"Tôi..." Giang Minh Hàn câm nín!
"Biết tôi đã gả cho đại ca anh thì anh cũng nên biết tôi là chị dâu của anh, sau này nhớ đối với chị dâu anh tôn trọng một chút. Lần sau mà còn hô to gọi nhỏ như vậy, cẩn thận tôi sẽ để cho đại ca anh đánh anh?” Trên mặt Cố Vân Tịch đầy đắc ý cùng khiêu khích, đại ca anh cưng chiều tôi như thế thì anh làm gì được tôi.
Giang Minh Hàn: "..."
Lời nói và biểu cảm trên mặt của Cố Vân Tịch đều bị Lục Hạo Đình thu vào trong mắt. Anh chưa từng thấy Cố Vân Tịch như vậy bao giờ, cảm thấy Vân tịch đang đấu khẩu Giang Minh Hàn, nhưng ỷ có hắn cưng chiều, nên không một chút kiêng kỵ gì. Cô chắc chắn hắn đối với cô như vậy sao!
ỷ có hắn cưng chiều!
ỷ có hắn cưng chiều!
Bỗng nhiên từ sâu trong đáy lòng có cảm giác vui sướng!
Giang Minh Hàn tức tối nhìn vẻ mặt thiếu đòn của Cố Vân Tịch, sau đó nhìn Lục Hạo Đình tố cáo:
"Đại ca, anh xem cô ta nói cái gì đi? Chính mình đi gây chuyện mà còn làm ra vẻ như đúng rồi? Lại còn phách lối như vậy, cô ta…”
"Ngồi xuống!" Lục Hạo Đình quát một tiếng, "Tôn trọng chị dâu cậu một chút!”
Giang Minh Hàn: "..."
Lưu Tinh Trì: "..."
Khóe miệng Cố Vân Tịch nâng lên, đắc ý nhíu mày. Động tác này khiến trong lòng Lục Hạo Đình vui vẻ hơn mấy phần!
Giang Minh Hàn tức đến mức suýt chút nữa tắc thở, chính vì sự đối xử không công bằng này của đại ca, khiến sự tức giận của hắn xông thẳng lên đầu đánh thẳng vào lý trí hắn, hắn hét lớn:
"Đại ca! Anh không thể cưng chiều nha đầu này như vậy nữa, Em không hiểu anh muốn kiểu phụ nữ gì mà chẳng được, Sao cứ thích một người không có mắt như vậy, cô ta gây ra chuyện này…”
"Im miệng!" Sắc mặt Lục Hạo Đình đen xì, hắn đã nổi giận, "Cậu mà còn như vậy nữa thì đi xuống, đừng ăn cơm nữa!”
Giang Minh Hàn: "..."
Thấy đại ca nhà mình bị con hồ ly tinh trước mắt này quyến rũ đến dầu muối cũng không ăn, Giang Minh Hàn cảm thấy trong lòng mệt mỏi vô cùng, cuối cùng vẫn là ôm một bụng ngồi xuống ăn cơm.
Hắn không thể bị đại ca đuổi ra ngoài, hắn phải ở lại bên cạnh đại ca, thay đại ca nhìn xú nữ nhân đáng giận này từng giây từng phút. Hắn phải nghĩ ra cách khiến đại ca nhìn rõ bộ mặt thật của người phụ nữ này.
Giang Minh Hàn tức anh ách, mang vẻ mặt hung tợn mà ăn cơm, nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống Cố Vân Tịch vậy.
Lục Hạo Đình ngồi ở bên cạnh Cố Vân Tịch, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho cô!
Lưu Tinh Trì ngồi một bên nhìn biểu cảm của mấy người này từ đâu đến cuối, hắn phát hiện Tứ ca tức giận không nhẹ. Trái lại tâm trạng của Đại ca hắn lại tốt hơn nhiều!
Cố Vấn Tịnh không giải thích gì cả nhưng so với giải thích thì khiến đại ca hắn vui vẻ lại rất tốt!
Lưu Tinh Trì quay đầu nhìn Giang Minh Hàn trong lòng thầm thương hại hắn! Tứ ca thật đáng thương.
Bốn người im lặng ăn cơm, Giang Minh Hàn nhìn đại ca phía đối diện thỉnh thoảng lại gặp thức ăn cho Cố Vân Tịch, đối với cô dịu dàng tỉ mỉ, nuông chiều có thừa, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy chua chát!
Hắn nghĩ mình một lòng suy nghĩ cho đại ca, nhưng đại ca lại bị người đàn bà kia mê hoặc đến choáng váng. Hắn nhìn lại bản thân mình nếu để Cố Vân Tịch đánh hắn một trận nói không chừng hắn có thể chịu đựng được.
Chịu tủi thân một chút cũng được!
Ăn cơm xong, Lưu Tinh Trì cùng Giang Minh Hàn rời đi, tiện đem rác đi vứt.
Trong phòng chỉ còn lại có hai người Cố Vân Tịch và Lục Hạo Đình, hai người không ai nói gì khiến bầu không khí nhất thời im lặng.
Lục Hạo Đình cảm thấy hôm nay Cố Vân Tịch thay đổi ngoài mong đợi thì nên có chút ngạc nhiên và mừng rỡ, đồng thời cũng không biết sau đó Cố Vân Tịch lại trở về dáng vẻ ngày trước hay không?
Hắn muốn hỏi chuyện ở trường đã xảy ra chuyện gì, hắn thậm chí còn muốn cố Vân tịch làm nũng với hắn, tố cáo với hắn để hắn giúp cô báo thù, nếu có muốn hắn nhất định sẽ làm mà không do dự.
Nhưng Vân tịch một chữ cũng không nói!
"Anh đi thư phòng xử lý chút chuyện em ở chỗ này đợi anh được không?” ở trước mặt Cố Vân Tịch, Lục Hạo Đình luôn luôn dịu dàng.
Cố Vân Tịch ngẩng đầu nhìn dáng vẻ thận trọng của hắn sau đó cười cười nói: “Anh cứ đi làm việc đi Em ở đây xem khách đi sắp phải thi rồi!
Kỳ thi tháng đầu tiên của lớp 12 ở Giang Châu Nhất Trung sắp tới rồi!
Lục Hạo Đình gật đầu một cái, hắn biết Cố Vân Tịch là người rất hiếu học, "Rất tốt, anh đi làm việc đây!”
Nói xong, hắn liền đi vào thư phòng!
Cố Vân Tịch nhìn bóng lưng hắn nghĩ không phải cô không muốn giải thích, mà cô biết dù có giải thích như thế nào thì cũng không thể lấy lại mặt mũi cho Lục Hạo Đình, vả lại từ trước đến nay cô làm tổn thương hắn rất nhiều lần, sống lại một đời cô không thể để cho hắn mất mặt thêm bất kỳ lần nào nữa!
Vừa nghĩ xong cô đã biết mình phải làm gì rồi!