Cố Vân Tịch khóc rất lâu, càng khóc ôm Lục Hạo Đình càng chặt làm cho Lục Hạo Đình vừa đau lòng lại có chút hưng phấn như đang đi trên mây.

Cô ấy kiêu ngạo như vậy, lần này nhất định là chịu ủy khuất quá lớn cho nên mới như vậy, điều này khiến hắn đau lòng không thôi.

Đồng thời trong lòng cũng rất hưng phấn, mong đợi Vân Tịch nguyện ý đến gần hắn, sau này cô ấy cũng sẽ không bài xích hắn nữa.

Vân Tịch trút hết nỗi nhớ nhung ra ngoài, ngẩng đầu lên, cô ngước cặp mắt xinh đẹp đầy nước mắt lên khiến cho lòng Lục Hạo Đình lòng nhũn ra. 

“Em không sao, thủ tục xuất viện đã làm xong rồi, chúng ta đi thôi!”

"Ừ!" Lục hạo đình không nói gì, dẫn Cố Vân Tịch rời đi.

Nhìn bỗng dưng hai người đó rời đi, Giang Minh Hàn trợn tròn mắt, đi tới trước mặt Lưu Tinh, “Tình huống gì vậy? Nha đầu kia uống lộn thuốc?”

Lưu Tinh Trì nhìn hắn một cái, cười, "rốt cuộc chị dâu cũng đồng ý thân mật với Đại ca đây không phải là chuyện tốt sao? 

"Nhưng mà cái này quá bất ngờ đi!" Giang Minh Hàn có chút tiêu hóa không thông. 

"Đại ca ưu tú như vậy, là phụ nữ ai cũng sẽ thích, trước đây là chị dâu quá nhỏ không hiểu chuyện. Hôm nay bị người ta bắt nạt dĩ nhiên hiểu ra Đại ca là người tốt nhất. Trên thế giới này đại ca là người duy nhất quan tâm chị dâu.” 

* * *

Trong xe, bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ, Giang Minh Hàn lái xe, Lưu Tinh Trì ngồi bên ghế phụ. Lục Hạo Đình ngồi phía sau có chút cứng ngắc, Cố Vân Tịch ôm cánh tay hắn, đầu tựa vào trên bả vai hắn.

Cô biết mình hành động ở trong mắt bọn họ là rất kỳ lạ, nhưng như vậy thì thế nào? Cô không muốn khống chế tình cảm của mình đối với Lục Hạo Đình.

Giang châu đế cảnh

Nơi này là tiểu khu hạng sang mới khai phá của thành phố Giang Châu, dựa vào sông Trân Châu, sát bên cạnh là trường học Nhất Trung của thành phố Giang Châu. Cửa vào tiểu khu có vị trí vô cùng đặc địa, ngoài trường nhất trung Giang Châu thì nó nằm ngay trên con phố buôn bán nhộn nhịp nhất.

Lục Hạo Đình dẫn mấy người vào cửa, Lưu Tinh Trì đi theo Lục Hạo Đình cùng nhau làm nhiệm vụ cả một đêm, giờ phút này trên người toàn mùi mồ hôi hắn liền chui ngay vào phòng tắm rửa. 

Lục Hạo Đình cũng đi vào phòng tắm của mình còn Cố Vân Tịch đi phòng ngủ chính.

Một mình Giang Minh Hàn ngồi đợi dưới phòng khách sờ mũi một cái bất đắc dĩ lấy điện thoại di động ra chơi. 

Kiếp trước cô chị ghé qua phòng này một lần đó là lúc cô vừa tới Giang Châu để đi học, giờ phút này cô đứng một mình trong phòng ngủ, nhìn những đồ vật quen thuộc được sửa sang lại có loại cảm giác như cách cả một đời. 

Nghĩ tới đây, khóe miệng Cố Vân Tịch nhẹ nhàng nâng lên, đúng là “cách một đời” thật?

Cố Vân Tịch thích kiểu Âu nên nơi này sửa sang theo phong cách Châu Âu. Vì Cố Vân Tịch muốn tới Giang Châu đi học nên Lục Hạo Đình cố ý mua nơi này để thuận tiện qua thăm cô. Đáng tiếc, kiếp trước cô sống ở nơi này rất ít!

Giang Châu Đế Cảnh có thể nói là sang nhất ở thành phố Giang Châu, mấy cái tiểu khu như này của Lục Hạo Đình diện tích xấp xỉ chừng 600 mét vuông, hơn nữa sửa sang hết sức hoàn hảo.

Thật ra thì Lục Hạo Đình không phải là một người chú trọng hưởng thụ, hắn lúc còn rất nhỏ đã ở trong quân đội, bất kể là ăn, ở hay là dùng cũng kém xa so với công tử nhà giàu, nhưng vì cô mà hắn hết sức chú trọng trong khâu lắp ráp và sửa chữa căn phòng này.

Cô từng là Đại tiểu thư An gia tại thành phố Giang Châu, ở trong giới thượng lưu nổi danh là Tiểu công chúa, mỗi một đồ dùng đều khiến tất cả mọi người hâm mộ.

Sau đó cô bị đuổi ra khỏi An gia, con gái riêng thành Đại tiểu thư mới của An gia, cô đã bị vứt bỏ từ khi còn bé, nên cô vô cùng nhạy cảm, không cam lòng, một lòng muốn đoạt lại thứ vốn thuộc về mình. Cô không cho phép mình kém hơn em gái An Vân Tuyết, cho nên cho dù không có điều kiện, trong lòng cô vẫn kiên trì nỗ lực cố gắng, để cuộc sống của mình có thật nhiều tiền.

Lục Hạo Đình biết trong lòng cô bị tổn thương, cho nên mới sửa căn phòng này, xa hoa, tinh xảo đến như vậy. Nếu không phải nơi này đi học thuận tiện, thì rất có thể hắn đã mua biệt thự cho cô ở. Vì như vậy vết sẹo trong lòng cô sẽ nhanh biến mất. Cố Vân Tịch nhìn cảnh tượng quen thuộc mà lâm vào hồi ức cho đến khi tiếng gõ cửa chuyển tới!

Cốc cốc cốc!

"Vân Tịch, em đói bụng chưa? Đi ra ăn chút gì đi!”  Âm thanh Lục Hạo Đình vang lên ngoài cửa.

Cố Vân Tịch khôi phục lại tinh thần, bỏ balo sách xuống, rồi ra phòng khách ăn cơm. 

Cô biết đây là bữa trưa vì cô đoán Lục Hạo Đình và Lưu Tinh Trì bận làm nhiệm vụ chưa ăn cơm. 

Mở cửa ra quả nhiên cô đã thấy Lục Hạo Đình đứng ở cửa, hắn vừa mới tắm xong mặc trên người bộ đồ đơn giản, đang cầm khăn lông lau tóc ướt. 

Cố Vân Tịch đi tới, nhận lấy khăn lông trong tay hắn, nhón chân lên lau tóc cho hắn, Lục Hạo Đình nhất thời cứng người theo bản năng hơi cúi đầu để cho cô lau tóc đỡ cực khổ. 

Hai tay mềm mại của cô gái cách lớp khăn lông mà xê dịch qua lại trên da đầu của hắn khiến Lục Hạo Đình có cảm giác rất lạ, cảm giác rất thoải mái khiến hắn không muốn kết thúc. 

Giang Minh Hàn ngồi nói chuyện cùng Lưu Tinh Trì ở bên ngoài cũng thấy kinh sợ, hai người bốn mắt nhìn nhau một cái cũng từ trong mắt đối phương nhìn ra được sự kinh ngạc, không thể tin nổi.

Lau tóc xong, Cố Vân Tịch nói “Xong rồi!”

Lục Hạo Đình đứng không nhúc nhích, tròng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô!

“Sao thế?”

“.. Không có gì!”

Lục Hạo Đình xoay người khóe miệng không tự chủ được mà hơi nhếch lên đi tới cạnh bàn ăn cơm.

Cố Vân Tịch đoán không lầm thì Lục Hạo Đình cùng Lưu Tinh Trì bận rộn một đêm đến bây giờ vẫn còn chưa ăn cơm, cho nên khi ở bệnh viện, Giang Minh Hàn nói bọn họ làm việc ở bên ngoài xong, rồi mới qua bệnh viện. Cho nên bọn họ đã làm xong nhiệm vụ rồi mới đến.

Cố Vân Tịch ngồi vào bên cạnh Lục Hạo Đình!

Một loạt hành động tự nhiên này khiến trong lòng Lục Hạo Đình lại hy vọng bị câu dẫn lần nữa.

Trước kia nha đầu này trốn tránh hắn khắp nơi bây giờ … chắc là không sợ hắn nữa?

Cố Vân Tịch rất tự nhiên, Giang Minh Hàn nghĩ mãi cũng không ra hôm nay Cố Vân Tịch có chỗ nào không đúng. 

Ngay sau đó, Giang Minh Hàn liền thay đổi sắc mặt. Hôm nay Cố Vân Tịch thực sự rất kỳ lạ. Cô ta làm ra chuyện đó khiến đại ca mất mặt ở trường học, hiện tại lại tỏ ra vẻ hiểu chuyện như vậy là muốn bỏ qua chuyện này hay sao? Sắc mặt Giang Minh Hàn bỗng trầm xuống.

“Cô không giải thích một chút chuyện mình gây ra ở trường học sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play