Câu nói này đầy mỉa mai!

Ở cái tuổi này, bọn họ chưa thể độc lập, có người nuôi là chuyện bình thường, ai chưa phải dựa vào ba mẹ cung cấp cho đi học chứ?

Nhưng Cố Vân Tịch không như vậy, Cố Vân Tịch không cha không mẹ, cha mẹ sớm đã không cần cô, căn bản cũng không thể nuôi cô. 

Nhưng Cố Vân Tịch đến trường hơn một tháng, ăn mặc và đồ dùng của cô cũng không giống như không có ai nuôi, cuộc sống của nha đầu này tựa hồ so với một số thiếu gia, thiên kim nhà giàu còn tốt hơn!

Lớp trưởng nghe như vậy nhíu mày một cái, hắn là một năm sinh, loại cãi vã của nữ sinh này, hắn nếu tùy tiện nói không chừng nói khéo thành vụng!

Cố Vân Tịch nhận bao lì xì học bổng, đây là học bổng từ một kỳ thi nhỏ, cũng không nhiều, cho dù cô đứng hạng nhất cũng chỉ có ba ngàn sáu trăm tệ!

Bất quá, con số này đủ cho một học sinh Nhất trung chi tiêu 2 tháng, nếu tiết kiệm một chút có thể chống đỡ được ba tháng cũng không thành vấn đề. Cố Vân Tịch đứng bên chỗ ngồi mở bao tiền lì xì nhìn một cái, không nhìn đến nữ sinh kia, trong miệng vẫn lơ đãng nói: “Cách xa như vậy mà vẫn có thể ngửi thấy mùi chua nồng nặc trong miệng của cô, cô ghen vì tôi xinh đẹp? hay ghen vì được người khác bao nuôi? hay là, là ghen tôi được học bổng hạng nhất?”

Thái độ trong trẻo lạnh lùng khiến cho học sinh có mặt trong lơn đều sửng sốt một chút!

Sau đó Cố Vân Tịch tiếp tục nói: “Nếu cô ghen vì tôi xinh đẹp đi! Với điều kiện của cô có thể đi phẫu thuật thẩm mỹ đó, nếu cô ghen vì tôi có người bao nuôi, cái này hả? nói giống như cô rất tự hào vì không có người nuôi.”

“Nếu ba mẹ cô biết, bảo bối khuê nữ của bọn họ ngưỡng mộ người không có cha mẹ, bọn họ sẽ đau lòng vì cô a. Nếu ghen vì tôi được nhận học bổng hạng nhất thì cô cố gắng học hành một chút để tăng thành tích đi, mặc dù rất mong manh!”

Mọi người: “...”

“Phụt”

“phụt”

Không biết có ai cười ra tiếng, tiếp theo đó tiếng cười trong lớp ngày càng nhiều!

Lời này phản kích này của Cố Vân Tịch rất hay, đem tất cả các phương diện của người ta hung hăng đâm một lần! ha ha ha…!

“Cô” Tiết San San không thể phản bác, giận dữ!

“A đúng rồi!” Tiết San San chưa kịp nói gì, Cố Vân Tịch lại lên tiếng “Thật ra thì tôi cũng không quá tốt, chỉ có điều chính tôi cũng bỏ tiền ra, ví dụ như lúc trước ăn kem ô mai Diệp Cẩn đưa rất đắt đó, mất đến mấy chục tệ!”

Bốn chữ cuối cùng Cố Vân Tịch nhìn về phía Tiết San San, mnh mắt kia tựa tiếu phi tiếu, khóe miệng rõ ràng cố ý dương lên!

Phụt!

Bạn học trong lớp có chút đồng tình với Tiết San San, người nào không biết Tiết San San thích Diệp Cần, theo đuổi người ta một năm nhưng Diệp Cẩn người ta nhìn cũng không nhìn cô ta một cái a!

Nói đến Diệp Cẩn, Tiết San San như mèo bị dẫm phải đuôi, trong nháy mắt nhảy cẫng lên, giận dữ nói: “Cố Vân Tịch, cô đừng có đắc ý, cô cho rằng cô là ai? Dáng dấp đẹp thì làm sao? Thật cho là thành tích cô đốt thì ở trường cô là nữ thần sao?”

“Bất quá là đứa cô nhi không cha không mẹ, lúc trước còn bám lấy Tần Hiên, hôm nay lại quấn lấy Diệp Cẩn, đứa đàn bà như cô, Diệp Cần còn lâu mới để ý cô.”

“Đưa kem cho cô thì cô nghĩ mình có thể kiêu ngạo hay sao, nghỉ lễ dài như vậy, hừ! Không biết anh Diệp Cẩn đã quên cô ở góc nào đâu!

Vừa dứt lời, một dáng người cao lớn đẹp trai từ bên ngoài lớp học đi vào, Diệp Cẩn cầm bữa sáng đi vào phòng học, cười một cái đẹp như ánh mặt trời tỏa sáng: “Vân Tịch, em ăn sáng không? Anh mua bữa sáng cho em này!”

Cố Vân Tịch: “...”

Tiết San San: “...”

Mọi người: “...”

Cả lớp lặng như tờ, tất cả đều nhìn chằm chằm Diệp Cẩn!

Diệp Cẩn bị nhìn có chút không hiểu: “Sao thế? Sao lại nhìn tôi như thế?”

Mọi người: “...”

Đôi mắt Tiết San San trong nháy mắt liền đỏ, nước mắt như trân châu rơi xuống, âm thanh run rẩy: “Anh… Anh… ô ô ô…”

Cô ta khóc chạy ra ngoài!

“San San!”

Hai cô bạn đi cùng vội vàng đuổi theo, lúc đi còn hung hăng trừng Cố Vân Tịch một cái!

Cố Vân Tịch: “...”

Cả lớp đều nhìn theo bóng lưng Tiết San San chạy ra ngoài!

Ai vả mặt cũng nhanh quá đi!

Diệp Cẩn nhìn bóng lưng của Tiết San San chạy ra ngoài một chút, mày nhíu lại, hắn thông minh như vậy nên cũng đoán ra được đại khái chuyện gì đã xảy ra!

Tiết San San đó thích mình, theo đuổi hắn lâu như vậy, điểm này hắn còn không nhìn ra được thì hắn không phải Diệp Cẩn!

Bất quá, cho đến bây giờ hắn chưa từng đáp lại, càng chưa từng cho cô ta nửa điểm hy vọng!

Diệp Cẩn nhìn gương mặt tựa tiếu phi tiếu của Cố Vân Tịch, làm như không có chuyện gì, cười nói: “Đặc biệt chuẩn bị bữa sáng cho em, nếm thử xem có thích không? Em nói cho anh biết em thích ăn gì, sau này, ngày nào anh cũng mua bữa sáng cho em!”

Cố Vân Tịch không đáp lời mà ngồi xuống chỗ của mình.

Diệp Cẩn vội vàng kéo một cái ghế bên cạnh ngồi đối diện Cố Vân Tịch, hắn đặt túi đồ ăn lên bàn ân cần đem bữa sáng bày ra trước mặt Cố Vân Tịch. 

Nụ cười trên mặt rất ấm áp, còn mang một chút ngượng ngùng, nhìn giống như một thằng nhóc mới biết yêu!

Các bạn học trong lớp đều hướng ánh mắt bát quái nhìn chằm chằm bên này, ha ha ha!

Diệp Cẩn a!

Diệp Thần a!

Năm hai trung học đệ nhị hắn đích thị là truyền kỳ, chưa bao giờ thấy hắn đối với nữ sinh nào để ý như vậy, hôm nay nhìn bộ dáng kia, chắc chắn là thích Cố Vân Tịch rồi?

Có không ít cô gái có ánh mắt hâm mộ cùng ghen tị đối với Cố Vân Tịch, có rất nhiều cô gái giống như Tiết San San, đều thầm mến Diệp Cẩn. Giờ phút này, những ánh mắt kia thật sự sắp đem lưng Cố Vân Tịch đâm thủng a!

Cố Vân Tịch nhìn Diệp Cẩn ân cần trước mắt, cảm giác được những ánh mắt vô cùng bát quái xung quanh, cô bỗng nhiên cười, tựa người ra sau ghế rồi nói một câu: “Anh yêu thầm tôi bao lâu rồi?”

Diệp Cẩn: “...”

Mọi người: “...”

Bạn ngồi cùng bàn Tần Mạc: “...”

Tần Mạc nhìn Diệp Cẩn đang ngơ ngác không hiểu, rất muốn cười nhưng vẫn nhịn được!

Phụt!

Chỉ có thể cười trong lòng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play