Lục Hạo Đình do dự rất lâu vẫn không thể mở miệng gọi Cố Vân Tịch lấy giúp quần áo mới mang vào phòng tắm cho hắn!
Hắn sợ Vân Tịch nói hắn là lưu manh!
từ lúc cô mười lăm tuổi, hắn đã cường ngạnh ép cô kết hôn, hình tượng lưu manh của hắn vẫn còn khá sâu đậm trong đầu Cố Vân Tịch.
Nghĩ tới đây, Lục Hạo Đình có chút nhức đầu, hắn thật ra chỉ muốn bảo vệ cô thôi mà!
Ở trong thôn rất lạc hậu, hắn là một người ngoài, muốn danh chính ngôn thuận bảo vệ cô thì chỉ còn cách cưới cô!
Làm hôn lễ ở quê, mặc dù đã kết hôn nhưng hắn chưa từng chạm qua cô, thậm chí phòng ngủ của cô còn ít khi vào.
Nha đầu này phòng hắn như phòng trộm, cô cũng không nghĩ hắn làm gì cô thì cô có thể phản kháng được sao?
Lục Hạo Đình không biết làm sao đành dùng một cái khăn tắm lớn bao lấy nửa người dưới rồi ra khỏi phòng tắm!
Đàn ông mới vừa tắm xong, lộ nửa người trên, trên da thịt đồng sắc, từng giọt nước theo da thịt của hắn chảy xuống, chảy qua ngực xuống cơ bụng, cuối cùng chảy dần dần xuống thắt lưng thần bí!
Hắn là quân nhân, vóc người có thể nói cực tốt, cả người bắp thịt đều đặn, không thấy chút thịt dư thừa nào, thân thể tráng kiện có lực, nhưng không hiện lên vai u thịt bắp!
Vóc người tốt như vậy khó trách kiếp trước khiến cô rất nhạy cảm, rồi bị hắn quyến rũ đến thần hồn điên đảo!
Ánh mắt Cố Vân Tịch không chút che giấu nhìn chằm chằm trên người hắn!
Trên thân thể hắn còn có thể thấy được một vài vết trúng đạn và vết đao chém! Đây là hắn đánh trận bị thương!
Lục Hạo Đình thấy Cố Vân Tịch nhìn mình, sắc mặt nhất thời có chút hơi ửng đỏ "Em... Nghỉ ngơi sớm chút, anh về phòng!”
Hắn thiếu chút nữa chạy mất dạng!
Ánh mắt Cố Vân Tịch rơi trên người hắn như vuốt ve hắn từ trên xuống dưới một lần.
"Chờ một chút.." Cố Vân Tịch gọi hắn lại.
"Trên người anh bị thương, em giúp anh bôi chút thuốc!"
Sau lưng và bả vai của hắn có một mảng tím bầm, đã sưng lên một khối to!
"Không.. Không cần, vết thương nhỏ thôi, không sao cả" Hắn căn bản cũng không để ý, Lúc trước huấn luyện ở quân đội, trên người thường xuyên bị bầm tím sưng đỏ, hắn cũng quen rồi!
"Em nghỉ ngơi sớm một chút!" Lục Hạo Đình nhấc chân muốn trốn.
Cố Vân Tịch kéo hắn lại, "Anh Hạo Đình, Anh sao thế? Sao lại trốn em? Trước giờ anh không đối với em như vậy…"
Cố Vân Tịch cúi đầu tủi thân
Lục Hạo Đình sửng sốt một chút!
Hắn trước kia luôn nghĩ mọi cách xuất hiện trước mặt cô, nhưng là nha đầu này, từ trước đến giờ đều bày ra bộ dáng phòng hắn như phòng hổ sói.
Mà bây giờ... vừa nãy hắn... Giống như muốn trốn cô!
"Có phải anh vẫn còn giận em chuyện ở trường không? Em… em không cố ý mà, sau này em không làm việc như vậy nữa, anh đừng vứt bỏ em được không?”
Em… Anh… Anh phạt em thế nào cũng được a!”
Thấy Cố Vân Tịch sắp khóc, Lục Hạo Đình trong phút chốc không biết làm gì với cô!
“Đừng khóc! Đừng khóc! Anh… anh không có trốn em, càng không vứt bỏ em, Vân Tịch, anh Hạo Đình sẽ chăm sóc em cả đời thì nhất định sẽ làm được, em đừng sợ được không?”
Cố Vân Tịch lập tức cười, "Vậy anh không giận em nữa?"
Lục Hạo Đình: ".. Ừ!"
Con gái thật là giỏi thay đổi, mới vừa rồi còn muốn khóc! Ngay sau đó lại có thể cười!
"Vậy thì tốt! Em biết lỗi rồi, anh tha thứ cho em lần này! Ừ…. Em có dầu thuốc hiệu quả rất tốt, trước kia ông ngoại đã dạy em phối! Em bôi cho anh chút thuốc coi như trừng phạt, có được hay không?"
Lục Hạo Đình: ".. Được!"
Nụ cười trên mặt Cố Vân Tịch càng sáng lạn hơn, cô gái đang tuổi xuân thì, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, đây là lần đầu tiên cô cười rực rỡ với hắn như vậy!
Cả người Lục Hạo Đình cảm thấy choáng váng, Cố Vân Tịch nói gì, hắn làm cái đó!
"Anh đi thay quần áo ngủ, rất nhanh sẽ qua!"
".. Được!"
Nhìn bóng lưng Lục Hạo Đình rời đi, Cố Vân Tịch nhướng nhướng mày, môi nhếch lên có chút đắc ý nhỏ!
Lục Hạo Đình! Tối nay, bà cô nhất định phải kéo anh qua... Hầu hạ!
Sau mười mấy phút bóng người Lục Hạo Đình mới xuất hiện lại trong phòng ngủ Cố Vân Tịch!
Hắn nuốt nước miếng một cái, có chút khẩn trương!
Lục Hạo Đình mặc quần áo ngủ vô cùng bảo thủ, quần dài, nửa người trên mặc áo choàng tắm!
Đoán chừng là sợ mặc cô nói hắn là lưu manh!
Cố Vân Tịch nói: "Anh nằm lên giường đi!"
Lục Hạo Đình: "..."
Cố Vân Tịch đã lấy dầu thuốc, đây chính là dầu thuốc cô tự tay phối.
Kiếp trước cô là một bác sĩ thiên tài, thật tiếc, lọ thuốc trong tay lại là thứ kiếp này cô tạo ra.
Ông ngoại cô là một lão Trung ý, hơn nữa còn là người thích nghiên cứu y thuật điên cuồng, khi cô còn nhỏ ở bên cạnh ông ngoại, bị ông ngoại nghiêm khắc dạy dỗ nên dĩ nhiên học được rất nhiều.
Ông ngoại cô để lại cách điều chế, nên cô đã tự mình luyện chế loại dầu thuốc này.
Lục Hạo Đình chậm rãi đi đến mép giường ngồi xuống, hôm nay Cố Vân Tịch thật sự khiến hắn tay chân luống cuống!
Cố Vân Tịch xoay người thấy hắn ngồi đó, nói thẳng: "Anh nằm xuống giường đi, cởi quần áo!"
Lục Hạo Đình: "..."
Cố Vân Tịch nhảy lên giường, ngồi ở bên người Lục Hạo Đình, trực tiếp đẩy Lục Hạo Đình ngã xuống để cho hắn nằm, kéo áo ngủ hắn xuống bên hông!
Lục Hạo Đình: "..."
Cô xoa dầu thuốc trong lòng bàn tay, bàn tay nhỏ bé ôn nhuyễn mịn màng xoa lên sau lưng hắn!
Cả người Lục Hạo Đình cứng lại!
Cố Vân Tịch vội vàng rụt tay về, "Sao thế? Làm đau anh sao?"
".... Không có sao!"
Cố Vân Tịch tiếp tục.. "Xoa!"
Cô dần cảm giác được cả người Lục Hạo Định càng ngày càng cứng lại, nhiệt độ cơ thể càng ngày càng cao, cô buồn cười nhưng vẫn nhịn lại!
Có thể Lục Hạo Đình không nhịn được, cảm nhận tay nhỏ bé cô sau lưng, tận lực để cho thanh âm không có khác thường, "Thôi... Vậy đủ rồi!"
Hắn đứng dậy, trong nháy mắt liền kéo quần áo lên, đưa lưng về phía Cố Vân Tịch, ngồi muốn xuống giường, tiếp tục như vậy nữa, hắn sợ hắn sẽ thật sự biến thành lưu manh!
Đáng tiếc, lại bị Cố Vân Tịch kéo xuống lần nữa.
"Sao thế? Vết thương trên bả vai anh còn chưa bôi thuốc đâu!"
"Tự anh làm được rồi, em nghỉ ngơi sớm chút!"
"Không được!" Lục Hạo Đình đứng dậy, muốn đi, lại bị Cố Vân Tịch kéo lại, trực tiếp bị đẩy ngã xuống giường đè lại lần nữa.
Lục Hạo Đình: "..."
"Thành thật đợi cho em, tính cách luộm thuộm kia của anh, trở về tự mình bôi thuốc mới là lạ!"
Lần này, tốc độ Cố Vân Tịch tương đối nhanh, một lúc sau đã bôi xong thuốc trên bả vai hắn.
"Biết điều ở chỗ này đợi em! Em sẽ không ăn thịt anh, em đi rửa tay, chờ lát nữa em đấm bóp anh một chút!"
Cố Vân Tịch nhảy xuống giường, chạy nhanh vào trong phòng vệ sinh rửa tay, đem dầu thuốc nhơm nhớp rửa sạch.
Lục Hạo Đình quay đầu về phía phòng vệ sinh nhìn bóng người cô gái mảnh khảnh, trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên.... Cười!
Đôi môi lạnh băng nghiêm túc nhếch lên lộ ra nụ cười vài phần xấu xa, lần này hắn im lặng ngoan ngoãn nằm sấp trên giường… Không đi!