Edit Ngọc Trúc
Muốn nói đến chuyện của đám phụ nhân, thì chỉ có chính đám phụ nhân đó mới là người rõ nhất mỗi lần Lưu đại gia nhìn thấy Lưu nhị gia, cái mũi không ra cái mũi, cái mặt không ra cái mặt. Vì sao? Chính là vì Lưu nhị gia cái miệng không chịu yên, lưỡi thì dài!
Lưu Lí trưởng với vẻ mặt đầy đau đớn, ngồi nói chuyện với Lưu nhị cả nửa ngày về chuyện nhà họ Thôi. Muốn nói Thôi Viễn trộm tiền, thật ra Lưu nhị cũng chẳng tin hẳn. Thời buổi này, tội trộm cắp không phải chuyện nhỏ, thanh danh một khi đã bị phá là coi như xong đời. Huống hồ, Thôi Viễn còn chưa đính hôn nữa là!
“Kia cũng là chuyện của chính hắn, liên quan gì đến nhà chúng ta chứ?” Cuối cùng thì lòng ích kỷ của Lưu nhị vẫn trỗi dậy: “Chính hắn không được người ta ưa, trách ai được? Dựa vào đâu mà hắn không làm học đồ ở chỗ đó nữa, con nhà người ta cũng không được đi? Ta không tin!”
“Ngươi! Ngươi còn chưa hiểu sao? Hử? Việc này đã ồn ào đến nỗi ngay cả văn tú tài cũng biết rồi! Người ta còn có quan hệ thân thiết với đại nhân huyện lệnh nữa, vạn nhất một ngày nào đó hắn mở miệng nói một câu trước mặt huyện lệnh, nhà ngươi còn có thể làm người được nữa không?”
“Chuyện này thì liên quan gì tới văn tú tài chứ?”
“Cương Tử thôn mới có Kỷ gia chuyển đến, lại thân thiết với Thôi quả phụ. Lần này người trấn Lũng Sơn đưa Thôi Viễn về, chẳng phải là giúp Thôi quả phụ lo liệu hậu sự sao? Nếu không phải Kỷ gia cùng Thôi quả phụ mang Thôi Viễn đến Cương Tử thôn, văn tú tài tự mình ra tay cứu người, thì ngươi cứ đợi xem Thôi quả phụ có liều mạng với ngươi không! Người ta là cứu người, đương nhiên sẽ hỏi han một chút. Đã biết Thôi Viễn bị oan, hắn thay người ta bất bình thì làm sao bây giờ?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT