Edit Ngọc Trúc
Đừng nói Mục Túc kích động, ngay cả Kỷ Hưng Ngôn cũng đỏ hoe mắt. Trong nhà bà nương hắn đã chẳng còn mấy thân thích, chỉ còn lại hai người thân duy nhất này. Nếu không họ đã không cần mỗi lần Mục Túc ra ngoài làm công, Kỷ Hưng Ngôn đâu thể đón Mục lão gia tử về nhà mình? Nếu không có hắn là người làm chủ gật đầu, Kỷ cữu mẫu dù có sốt ruột đến đâu cũng không thể chăm lo cho nhà mẹ đẻ chu đáo đến thế.
Hắn đưa họ đến đây, vốn là mang trong lòng ý muốn chăm sóc. Bản thân hắn cũng chỉ còn lại người thân duy nhất là đứa cháu ngoại này, nên rất hiểu tâm tình của bà nương. Dù hai người họ có nhiều con cái, nhưng một vị trưởng bối trong nhà, đối với mọi người mà nói, giống như định hải thần châm có ông ở bên, cả nhà liền thấy vững lòng, có thêm chỗ dựa.
Không ngờ Văn Cảnh Huy lại mang đến cho hắn một niềm vui lớn như vậy, chẳng những coi trọng Mục lão gia tử, còn sắp đặt bao nhiêu đãi ngộ, thậm chí còn cho Tiểu Túc đi học biết chữ!
Kỷ gia bọn họ, thật sự là có một đứa cháu ngoại tốt a!
“Được rồi, ta xuống bếp xem sao đã!” Văn Cảnh Huy trao đứa nhỏ cho Lão Phạm bế, còn mình thì thong thả bước về phía nhà bếp.
Hắn nghĩ thầm: chỉ mong Kỷ cữu mẫu đừng giống như hai vị đại nương từng nấu cơm lúc xây nhà khi trước, đến giờ hắn vẫn còn ám ảnh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT