Edit Ngọc Trúc
“Ừ, uống thuốc hai tháng, ăn uống đầy đủ, từ từ dưỡng sức cho tốt thì sẽ có con thôi.” Con thì chắc chắn sẽ có, còn là trai hay gái thì Văn Cảnh Huy không dám đảm bảo.
“Vậy thì tốt rồi, thê tử của ta vì chuyện này mà cứ rì rầm suốt.” Giờ thì Trần Trung Kính dù lớn hay nhỏ cũng xem như là một vị quan, ngồi cùng đại tỷ phu cũng không còn gò bó như trước.
Hai ông anh rể thì trò chuyện mấy chuyện trong nha môn, còn tiểu mập mạp thì vừa ăn uống cùng Văn Cảnh Huy, vừa thì thầm chuyện hai người họ kết phường lập đội xây dựng.
Ăn trưa xong, Văn Cảnh Huy bảo tiểu mập mạp đưa hắn về tiểu viện.
Tiểu viện này coi như là chỗ nghỉ chân của họ mỗi khi lên huyện thành, bài trí bên trong thật ra cũng không được tốt lắm, chủ yếu là do Văn Cảnh Huy không thường tới. Nhưng có tiểu mập mạp chăm nom thì trông cũng coi được.
Võ Đại và mấy người kia mãi đến lúc đèn đuốc rực rỡ mới về, Văn Cảnh Huy đã chuẩn bị cơm sẵn cho họ rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT