Edit Ngọc Trúc
“A?” Văn Cảnh Huy cầm cà tím và ớt xanh, ngây người ra như phỗng.
“Tiên sinh, mấy việc này ngài không cần bận tâm, đến lúc đó ta với Tiểu Phạm sẽ làm, ngài ấy mà, vẫn là đọc sách viết chữ thì hơn.” Tiểu Đinh đón lấy đồ trên tay Văn Cảnh Huy, tiện thể đóng cửa tủ đựng thức ăn lại.
Tiên sinh tuy nhìn thì khác hẳn những văn nhân thường thấy, nhưng chẳng phải cũng là văn nhân sao? Người ta vẫn nói trăm sự vô dụng nhất là thư sinh, giờ Tiểu Đinh xem ra, câu đó quả không sai.
Tiên sinh tiêu tiền thì hoang phí, tiên sinh lòng dạ lại quá mềm, quá tốt, tiên sinh trong mắt chẳng phân sang hèn, chỉ lo nghĩ thiên hạ, mà lại sống an phận ở một góc nhỏ bé.
Tiên sinh sao có thể đi làm mấy việc bình dân như “phơi đồ ăn” được chứ?
Văn Cảnh Huy nhìn bóng dáng Tiểu Đinh, vẻ mặt uể oải, hắn sao lại không bằng cả Tiểu Đinh chứ? Chẳng phải chỉ là phơi ít đồ ăn thôi sao??

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play