Edit Ngọc Trúc
Tuy rằng chỗ bọn họ ở cách xa thôn, nhưng hắn cũng không thể cứ mãi trống không mà lấy đồ ra được. Giống như hắn đã nói, đồ của hắn đều quá dễ khiến người khác chú ý.
Hắn thực sự không nói đùa khi muốn lập một thôn riêng. Các thôn làng thời này đều rất đoàn kết, đồng thời cũng vô cùng bài ngoại.
Vốn dĩ thân phận của hắn đủ để khiến người ta kiêng dè, nhưng với đám người nhà họ Võ, có quan hệ với Võ Đại, hắn thật sự muốn mạnh tay dạy dỗ một phen.
Còn về đám thân thích bên kia của hắn…
Giờ phút này, Văn Cảnh Huy cảm thấy kiếp trước mình là cô nhi cũng không tệ, ít nhất không phải bận tâm quá nhiều. Nhìn vị này xem, rõ ràng cũng là mồ côi cha mẹ, nói theo cách khác thì không được xem là cô nhi, nhưng so với có một đám thân thích vô dụng, chẳng thà không có còn hơn!
Hắn lại liếc nhìn Võ Đại, không cần nói cũng biết, trong đầu đã tự động dựng lên vô số kịch bản gia đấu cẩu huyết gán lên người Võ Đại.
Văn Cảnh Huy ngủ rất chập chờn, vì buổi tối còn phải chăm sóc hai đứa nhỏ. Tiểu oa nhi thì còn đỡ, nhưng nãi oa oa vẫn cần cho bú, nửa đêm phải dậy hai lần, cho bọn nhỏ uống sữa, dỗ ngủ, thay tã.
Lần đầu tỉnh dậy, Võ Đại lập tức tiến tới giúp đỡ, nhưng bị Văn Cảnh Huy đuổi đi: “Ngươi mau đi ngủ đi, có ta đây.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT