Sáng hôm sau tỉnh dậy, Phó Trì đã không còn ở đó. Tôi nhìn căn biệt thự trống trải, nhận ra rằng anh đang trốn tránh.
Tôi không hiểu, đến thời điểm này rồi, anh rốt cuộc còn muốn gì nữa.
Nhưng một khi đã quyết định ly hôn và cũng đã nói rõ với anh, tâm trạng tôi lại nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cảm giác đè nặng trong lòng suốt mấy năm qua dường như tan biến trong chốc lát.
Ba ngày sau, tập đoàn Phó Thị tổ chức một buổi dạ tiệc từ thiện. Trước khi phân chia tài sản, tôi vẫn phải tham dự với tư cách là bà Phó.
Tối hôm đó, Phó Trì vẫn không xuất hiện, chẳng ai có thể quản được anh.
Nhưng trong buổi tiệc, tôi lại bất ngờ gặp một người quen cũ. Tôi hơi không chắc chắn, khẽ gọi: “Lê Viễn?”
Người đàn ông trong bộ vest chỉnh tề, đứng dưới ánh đèn với dáng vẻ cô độc, lạnh lùng, cúi đầu nhìn mặt đất một cách hờ hững.
Khi anh quay người lại, biểu cảm lạnh lẽo trên gương mặt thoáng chốc trở nên ấm áp hơn.
Anh do dự trong giây lát, sau đó bước tới, lễ phép mím môi, khẽ nói: “Hứa Mạn.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT