“Đã mang thai sáu tuần, cô muốn giữ lại không?”
Bác sĩ hỏi bằng giọng điệu thường lệ, mắt vẫn cúi nhìn tờ giấy kết quả, chờ đợi câu trả lời của tôi.
Tôi hạ mắt, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng phẳng lì của mình, toàn thân không kìm được mà run rẩy.
Tôi không thể ngay lập tức trả lời câu hỏi này, chỉ lặng lẽ cầm lấy túi xách bên cạnh, nói cảm ơn bác sĩ rồi bước ra ngoài.
Món quà của số phận, khi đến đúng lúc, là một sự ban tặng.
Nhưng khi đến sai lúc, lại trở thành một gánh nặng.
Sự xuất hiện của đứa trẻ này tựa như một lỗ hổng mà thời gian xé toạc ra, nghiền nát mười hai năm yêu hận, cùng với cơn gió lạnh buốt đánh gục tôi hoàn toàn.
Đứa trẻ mà từng có thời gian Phó Trì khao khát mong chờ, giờ đây lại hóa thành một gánh nặng.
Khi đó, những năm tháng thanh xuân đầy sức sống, chẳng ai nghĩ đến việc phải đo lường quãng đời còn lại dài bao nhiêu.
Chỉ có Phó Trì, chàng trai mười tám tuổi, dáng người thẳng tắp, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh nắng xuyên qua kẽ lá.
Tôi ngẩng đầu hỏi anh: “Anh đang nghĩ gì mà thẫn thờ thế?”
Anh cúi đầu, hàng mi dày khẽ run run: “Nghĩ về điều ước của anh.”
“Điều ước gì cơ?”
Anh cất giọng đầy khoa trương: “Hứa Mạn, cả đời này của anh chỉ có một điều ước, mà em lại không nhớ sao?”
“Con người làm sao mà cả đời chỉ có một điều ước được, đừng có bịa chuyện chọc em.”
Điều ước cả đời của Phó Trì năm mười tám tuổi, mãi đến năm hai mươi hai tuổi tôi mới biết.
Trong căn phòng trọ cũ kỹ, đầy gió lạnh, trước chiếc bánh kem đơn sơ, rẻ tiền, anh khẽ nói:
“Hứa Mạn phải cùng Phó Trì bạc đầu giai lão, con cháu đầy đàn.”
“Mạn Mạn, sau này chúng ta sinh một cô con gái, tốt nhất là giống em, mắt to, da trắng, tay bụ bẫm, sẽ lắc lắc gọi anh là ba ba…”
Con cháu… đầy đàn.
Tôi nắm chặt tờ phiếu kết quả kiểm tra, nước mắt không kìm được rơi lã chã.
Vô thức, tôi cầm điện thoại lên, gọi cho Phó Trì.
Từ sau khi chúng tôi cãi nhau lớn bốn năm trước, đây là lần đầu tiên tôi chủ động liên lạc với anh.
Nhưng ngay giây tiếp theo, điện thoại chỉ đổ chuông hai lần, liền bị người ta cúp máy.
Tôi sững sờ, ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại.
Đúng lúc này, phần mềm trên điện thoại đẩy tin tức, tiêu đề giật gân bắt mắt:
“Triệu Tư Tư xuất hiện cùng bạn trai hào môn tại khu biệt thự, tình cảm ngọt ngào thân thiết.”
Tôi cố nén cảm giác khó chịu trong lòng, tay run run bấm vào bài viết.
Triệu Tư Tư không dám công khai đăng tải thông tin liên quan đến Phó Trì trên mạng xã hội, đôi lúc chỉ úp mở để anh xuất hiện mờ nhạt trong khung hình.
Truyền thông cũng không dám đăng ảnh chụp chính diện của Phó Trì.
Trong bức ảnh trước mắt, khuôn mặt của Triệu Tư Tư được chụp rõ ràng, còn người đàn ông bên cạnh chỉ lộ nửa bóng lưng.
Không ai hiểu Phó Trì hơn tôi, huống chi, trong bức ảnh đó, bàn tay anh để lộ, trên ngón áp út vẫn đeo chiếc nhẫn cưới.
So với bộ quần áo sang trọng, đắt tiền trên người anh, chiếc nhẫn kia trông thật giản dị, rẻ tiền đến mức không đáng nhắc tới.
Nhưng chính chiếc nhẫn chẳng chút nổi bật đó, lại là thứ tôi đã tằn tiện suốt nửa năm trong năm đầu đi làm để mua.
Cho đến ngày chúng tôi kết hôn, khi đó Phó Trì đã là một người sở hữu tài sản hàng tỷ, dưới danh nghĩa là vô số công ty niêm yết trên thị trường, chúng tôi vẫn dùng cặp nhẫn đó để thề nguyền.
“Anh Phó Trì, anh có đồng ý lấy cô Hứa Mạn làm vợ… dù nghèo khó hay giàu sang, ốm đau hay khỏe mạnh, mãi mãi chung thủy, yêu thương cô ấy, cho đến khi rời khỏi thế giới này không?”
“Tôi đồng ý.”
…
Ngồi trên chiếc ghế sắt lạnh lẽo ngoài phòng khám, tôi bật cười chua chát, nhưng không thể ngăn được nỗi chua xót trong lòng.
Nực cười thay, tôi vừa mới đây còn vì đứa trẻ ngoài ý muốn này mà có phút giây do dự.
Tôi mở điện thoại, gửi tin nhắn cho Phó Trì: “Có thời gian thì về nhà một chuyến, em có chuyện cần nói.”
Ngoài dự đoán, anh lập tức trả lời: “Dạo này bận, có chuyện thì liên hệ với thư ký trước.”