Cùng lúc đó, tại mật thất dưới hoàng cung.
“Lộ Hỏa, gan ngươi cũng to thật đấy, còn dám mò vào tận trong cung.” Nam Cung Y Li mặt tuy bình tĩnh nhưng ánh mắt đã tràn đầy lửa giận. “Hôm nay nếu không nhờ tên hôn quân kia tình cờ đi ngang qua, thì cái mạng nhỏ và chỗ quý giá dưới kia của ngươi đã không giữ nổi rồi.”
Người bị mắng là một thiếu niên có ánh mắt đầy căm phẫn, chính là Lộ Hỏa, kẻ từng đứng gần phòng tịnh thân canh giữ.
“Ta mặc kệ! Cho dù có mất đi chỗ đó, ta cũng phải cứu giáo chủ ra!” Lộ Hỏa gương mặt đầy vẻ ngang bướng, không những không thấy mình sai mà còn cố kéo Nam Cung Y Li rời khỏi nơi này.
Lộ Hỏa mới chỉ mười ba tuổi, đang trong độ tuổi nổi loạn, là kiểu thiếu niên có chính kiến, nhưng khó dạy dỗ nhất.
Nam Cung Y Li vừa giận đến mức không nói nên lời, lại vừa thấy ấm lòng. “Ta thì có gì đáng để cứu? Trong cung ăn ngon ở tốt, linh chi quý như thế mà người ta còn dâng tận nơi. Nếu không phải vì công pháp ‘Nam Y’ chỉ truyền cho một người, mà ngươi lại chẳng chịu cố gắng, thì ta cũng chẳng muốn làm giáo chủ làm gì.”
Lão giáo chủ đã cứu mạng Nam Cung Y Li, nuôi dưỡng hắn trưởng thành. Dù có không muốn đảm đương chức vị giáo chủ này đi nữa, hắn cũng không thể để công sức cả đời của người tiền nhiệm bị hủy hoại. Trước khi tìm được người kế thừa xứng đáng, Nam Cung Y Li vẫn sẽ gánh vác cơ nghiệp của cả giáo.
“Nhưng… nhưng mà…” Lộ Hỏa ngập ngừng, cau mày, không biết nên tin ai mới đúng.
Tuy Lộ Hỏa chưa nói rõ, nhưng Nam Cung Y Li chỉ cần đoán cũng biết. Cậu bé này tức giận xông vào cung, còn muốn một mình gi.ết ch.ết Chư Thanh Ngọc, rõ ràng là bị những người trong giáo xúi giục, nói lời gièm pha không ít.
“Bọn họ nói… nói rằng giáo chủ ngài bị… bị tên cẩu quân vương kia làm nhục… mỗi đêm đều…” Lộ Hỏa nghẹn ngào, không thể nào nói tiếp được. Bản thân không thể đem những lời dơ bẩn đó gán cho người mình tôn kính nhất. Nhưng chỉ cần tưởng tượng thôi, tim hắn như bị dao cắt.
Nếu không vì không chịu nổi những lời đàm tiếu, lại thêm giáo chủ lâu rồi không trở về, thì Lộ Hoả đâu dám liều mình lẻn vào cung?
“Thế ngươi sao lại chạy tới phòng tịnh thân?” Nam Cung Y Li hỏi, vẫn chưa hiểu được chuyện này.
Nhắc đến chuyện đó, mặt Lộ Hỏa lập tức đỏ bừng, nói năng lắp bắp: “Ta… võ công không đủ, lần đầu xông vào suýt nữa bị bắt. Nên mới nghĩ cách giả làm… giả làm…” Giọng càng lúc càng nhỏ, đầu càng cúi thấp.
Lộ Hỏa từ nhỏ luyện võ trong giáo, tuy biết một số chuyện dơ bẩn, nhưng cũng chẳng hiểu hết. Lần này quả thật là do quá hấp tấp, chưa rõ ngọn ngành đã tự tiện hành động.
Nam Cung Y Li nhìn thiếu niên gai góc giờ hóa thành một con nhím nhỏ ngượng ngùng, cũng thấy buồn cười. “Ngươi có biết thái giám là gì không?”
Lộ Hỏa lúng búng một hồi, mới nói được một câu: “Giờ mới biết…”
Khi tên hôn quân đi khỏi phòng tịnh thân, đám trẻ kia mới thở phào, đến cả Cao công công cũng nói bọn chúng đúng là gặp may. Lộ Hỏa từ những lời kể úp mở của người khác mới biết, thì ra… thái giám là người không còn “phần đó”.
“Thế còn muốn gi.ết tên cẩu quân vương kia không?” Nam Cung Y Li hỏi, khóe môi như ẩn ý nụ cười.
Lộ Hỏa nhớ tới công ơn “được tha” của hôn quân, nghiến răng: “Nếu có gi.ết, thì cũng phải cho hắn một cái ch.ết nhanh gọn.”
“Khoan đã.” Nam Cung Y Li nói, có vẻ muốn giữ Lộ Hỏa lại nên liền nói thêm vài câu.
“Chờ cái gì?” Lộ Hỏa không hiểu.
“Chúng ta đều cảm thấy tên quân vương hiện giờ… đã không còn giống trước nữa.” Nam Cung Y Li xoa nhẹ chiếc nhẫn trên ngón trỏ, ánh mắt đầy suy tư.
Chư Thanh Ngọc… mang trên người quá nhiều bí mật. Họ không đoán được, không nắm bắt được, gi.ết cũng không được. Chỉ có thể âm thầm bàn bạc, từ từ mà tính kế.
“Chúng ta?” Lộ Hỏa lập tức bắt được điểm then chốt.
“Tất nhiên là những kẻ cùng muốn gi.ết hắn rồi.” Nam Cung Y Li mỉm cười. Nụ cười yêu mị, lạnh lẽo mà kiêu kỳ, như một đóa hoa có độc. “Trong cái hoàng cung này, ai chẳng muốn gi.ết tên hôn quân đó chứ.”
Lộ Hỏa vẫn chưa hiểu: “Hôn quân thay đổi rồi thì không thể gi.ết sao?”
Trong suy nghĩ của Lộ Hỏa, chỉ cần tên hôn quân ch.ết đi, giáo chủ sẽ có thể trở về giáo, còn những lời đàm tiếu, bôi nhọ giáo chủ cũng sẽ biến mất.
Nam Cung Y Li biết đầu óc Lộ Hỏa đơn giản, chỉ biết thở dài, “Ngươi có biết vì sao mọi người muốn gi.ết hôn quân không?”
Lộ Hỏa không nghĩ ngợi gì đã đáp: “Vì hắn đáng ghét.”
“Đúng vậy. Nhưng bây giờ, hôn quân đó không còn đáng ghét như trước nữa, thậm chí còn có chút…giá trị sử dụng.” Nam Cung Y Li nhớ lại một tháng vừa qua, những cải cách mà Chư Thanh Ngọc đã đề xuất.
Chế độ khoa cử, cải tiến nông cụ, chính sách cường binh... thứ nào cũng không giống những gì Chư Thanh Ngọc trước đây từng nghĩ ra. Cũng chẳng phải là điều mà một người bình thường có thể tiện tay nghĩ được.
Trên đời này, có mấy ai thật sự toàn tài? Huống hồ là kiểu người có thể hiểu sâu tất cả các lĩnh vực, lại còn đưa ra được những kiến nghị mang tính đột phá.
“Trên người tân quân vương này, chắc chắn có bí mật lớn.” Nam Cung Y Li khẽ vuốt chiếc nhẫn trên tay, giọng có chút tiếc nuối, “Chỉ tiếc là bên cạnh tên đó luôn có ám vệ Bảo Long.”
Nếu không, e là đã sớm bắt người về để tra hỏi cho rõ rồi.
“Để ta dụ bọn ám vệ Bảo Long đi chỗ khác.” Lộ Hỏa nói ngay.
“Đừng vội, đêm nay trước hết giúp ta làm một chuyện khác.” Nam Cung Y Li hạ giọng nói.
Đêm xuống.
Trong thành, những chiếc đèn lồng tỏa ánh sáng vàng cam rực rỡ.
Trong cung hiện không có chủ nhân ở, trừ một vài người hầu trực ban, phần lớn người hầu đều đang nằm nghỉ rải rác ở phòng lớn dành riêng cho hạ nhân.
“May thật, chúng ta về kịp đợt đầu.” Nghĩ lại chuyện ban ngày, Hoa Cẩu vẫn còn thấy sợ, quay đầu nhìn thấy Lộ Hỏa đang lén lút bước ra ngoài, liền hỏi nghi hoặc, “Lộ Hỏa, ngươi đi đâu vậy?”
Lộ Hỏa bị hỏi làm thân thể cứng đờ, cố ra vẻ bình tĩnh đáp: “Ta… đau bụng, đi nhà xí.”
Hoa Cẩu nghe giọng Lộ Hỏa có gì đó không ổn, nhưng cũng không hỏi thêm.
Lộ Hỏa nghĩ mình đã lừa qua được, liền vội vàng rời khỏi phòng.
Nhưng ngay sau khi Lộ Hỏa vừa rời đi, Hoa Cẩu cũng âm thầm đi theo sau. Nhà xí thì trống không, chẳng có ai cả, rõ ràng Lộ Hỏa nói dối. Hoa Cẩu khẽ cười lạnh, rồi theo hướng nghi ngờ mà tìm kiếm.
Lộ Hỏa di chuyển trong bóng đêm, cố gắng né tránh ánh sáng đèn lồng. Trên các mái nhà đều có ám vệ Bảo Long canh giữ, chỉ cần trèo lên là sẽ bị phát hiện ngay. Đây cũng là lý do quan trọng khiến Lộ Hỏa không thể dễ dàng lẻn vào hậu cung.
Mỗi khi gặp thị vệ tuần tra mà không thể tránh được, hắn liền đứng yên, cúi đầu, nói rằng mình được Nam Cung quý khanh sai đi làm việc.
Trạm đầu tiên Lộ Hoả đi qua là tẩm cung của Vân Y Y. Đúng lúc đó, Vân Y Y đang tháo trâm cài trên tóc. Hắn có một mái tóc dài đen nhánh tuyệt đẹp, khi tháo hết trâm, tóc liền buông xõa như dòng suối đen sáng bóng khiến người khác không thể rời mắt.
Vân Y Y bắt đầu cởi thắt lưng.
Lộ Hỏa căng thẳng mím chặt môi. Bản thân biết rõ Vân Y Y là nam tử, nhưng nhìn lén áo trong người ta để xem thêu hoa gì, loại nhiệm vụ này đúng là khó xử thật.
Ngay khi Lộ Hỏa còn đang rối rắm không biết có nên tiếp tục nhìn hay không, thì đột nhiên vai bị ai đó chạm vào. Hắn sợ hãi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vân Y Y đã khoác áo ngoài, gương mặt đầy bất đắc dĩ.
“Với trình độ của ngươi thế này, tốt nhất đừng mơ ám sát gì tên hôn quân.” Vân Y Y nhấn ngón tay lên trán Lộ Hỏa, để lại một vết đỏ như thất bại.
Vân Y Y tuy nổi tiếng về khả năng dùng độc, nhưng võ công lại không cao. Dù vậy, hắn còn dễ dàng phát hiện ra Lộ Hỏa, huống gì là ám vệ Bảo Long luôn canh giữ bên cạnh Chư Thanh Ngọc?
Lộ Hỏa ỉu xìu, cúi đầu không dám nói gì.
Bên kia, Hoa Cẩu cũng gặp phải một chuyện khiến chính hắn thấy vô cùng nghi hoặc.
~
“Ta nói là ta muốn được yên tĩnh, đâu có bảo ngươi đi tìm thêm phiền toái.” Chư Thanh Ngọc giơ tay chỉ vào không trung, ngón tay run run, cuối cùng phất tay, “Mau xử lý hết bọn họ đi.”
Nghe thấy hai chữ “xử lý”, trong điện Càn An lập tức vang lên tiếng khóc than:
“Tha mạng cho thiếp thân đi, bệ hạ. Con thiếp mới có nửa tháng tuổi!”
“Bệ hạ, nô tỳ đỡ đẻ nửa đời người rồi, chưa từng làm điều gì trái với lương tâm!”
“Cầu xin bệ hạ rộng lượng, cho ta sinh xong đứa trẻ rồi hãy xử lý!”
Hoa Cẩu nghiến răng, không ngờ tên hôn quân này lại ngu ngốc đến thế. Người mẹ và bà đỡ đã là vô tội, vậy mà đến cả thai phụ đang mang bầu tám tháng cũng không tha. Đúng là tàn bạo không ai bằng, khiến người và thần đều căm phẫn.
Bang chủ còn nói gì mà hôn quân đã thay đổi, muốn đợi thêm xem sao. Đây mà là thay đổi gì? Chẳng qua chỉ là giấu đi tội ác trước kia dưới lớp da người mà thôi. Hắn có giả vờ thế nào đi nữa, bản chất vẫn là hôn quân!
Sự phẫn nộ khiến Hoa Cẩu siết chặt nắm tay.
Chỉ là một tiếng răng rắc khẽ vang lên từ xương khớp, ám vệ Bảo Long đang đứng trong phòng cũng ngay lập tức cảnh giác.
“Ai đó!” Một trong số họ hét lên, đồng thời phóng ám khí về phía Hoa Cẩu.
Những ám vệ khác nghe được lập tức hướng về phía ấy bao vây.
Bị ba mặt giáp công, Hoa Cẩu không dám lãng phí thời gian né tránh, đành liều mình bị thương do ám khí để rút lui thật nhanh.
Hai ám vệ lập tức đuổi theo hướng Hoa Cẩu bỏ chạy. Trong khi đó, Linh và hai ám vệ còn lại rút kiếm ra, đứng sát bên cạnh Chư Thanh Ngọc, cảnh giác cao độ. Mấy nữ nhân bị bắt ban nãy, sau khi kinh hãi thoáng qua, lại òa khóc thảm thiết.
Chư Thanh Ngọc: “………”
Ai… lại thêm nhức đầu.
Một tiếng chim kêu vang lên, khiến Chư Thanh Ngọc chú ý, hệ thống vừa trở lại, y cảm thấy như được cứu sống.
Chư Thanh Ngọc lập tức dùng đạo cụ "mất trí nhớ", để các ám vệ Bảo Long xóa ký ức của những người liên quan rồi lặng lẽ tiễn họ đi. Cuối cùng, trong điện mới khôi phục lại chút yên bình.
Hoàng cung nhiều thị phi, người như trâu ngựa, ám vệ Bảo Long không đuổi kịp Hoa Cẩu, đành quay về Càn An điện để nhận phạt.
Trước đây, vua Càn Quốc tàn bạo vô nhân đạo, bất kỳ nhiệm vụ nào thất bại là lập tức mất đầu.
Nhưng hiện tại là Chư Thanh Ngọc, y chỉ phất tay nói: “Không sao đâu.”
Nghĩ lại chuyện vừa trải qua trong hậu cung hôm nay, Chư Thanh Ngọc không khỏi tự mình càu nhàu: “Muốn gi.ết ta, cả nước đều muốn. Nếu thật sự muốn bắt thích khách, chi bằng gom hết cả mười hai đến tám mươi người lại rồi gi.ết sạch đi cho xong.”
“Thần sẽ lập tức đi làm...” Linh vừa mở miệng đã bị Chư Thanh Ngọc cắt ngang.
“Ta đùa thôi!” Chư Thanh Ngọc nghiến răng nghiến lợi, sợ rằng Linh sẽ lại giống lần trước, sau khi bắt được, lại tiếp tục mở màn tàn sát bách tính trong thành.
Y là quân vương, nếu không còn dân chúng, thì cái ngai vàng này giữ lại làm gì?
“Xuống đi, đi xuống hết cho ta.” Chư Thanh Ngọc xua tay.
Chỉ cần nhìn thấy mấy người mặc áo đen này là Chư Thanh Ngọc lại thấy nhức đầu. Đã ngốc lại còn không linh hoạt. Nghĩ tới đám nam phi vô dụng trong hậu cung, bản thân lại càng bực bội hơn.
Sao người với người lại không thể bình thường một chút được chứ?
Ánh mắt chợt liếc thấy một bóng dáng quen thuộc, Chư Thanh Ngọc gọi lớn: “Linh!”
“Thần có mặt!” Linh vừa đứng lên lập tức quỳ một gối xuống đất.
“Ngày Thất Tịch hôm đó, ngươi đang làm gì?” Chư Thanh Ngọc nheo mắt, đầy vẻ nghi ngờ.