Thẩm Thanh Đường khẽ run người, cắn răng chịu đựng sự đụng chạm ghê tởm của đối phương, hai mắt nhắm nghiền, hàng mi nồng đậm, cong vút khẽ run. 

Y phục kéo xuống đến đầu gối, làn da trắng muốt gần như trong suốt, tựa ngọc tựa tuyết. 

Chiếc váy sa đỏ rực mỏng như cánh ve được Ngụy Ý nhẹ nhàng khoác lên làn da non mềm trắng như tuyết của thiếu niên, che đi những chỗ kín đáo, nửa kín nửa hở, nửa mời nửa cự, càng thêm khơi gợi lòng người. 

Ngụy Ý tâm tình không tồi, thậm chí chẳng thèm để ý đến vẻ kháng cự lộ rõ trên mặt y, ngược lại còn mang theo chút ý vỗ về. 

“Chuyện gì cũng được sao?” 

Thẩm Thanh Đường cuối cùng ngước mắt nhìn gã, giọng nói mềm mại.  Hốc mắt y ửng hồng, vẻ mặt mơ màng, khóe mắt còn vương lệ long lanh, bờ môi đỏ mọng căng đầy, gương mặt bầu bĩnh như thoa phấn. 

Đôi mắt hạnh xinh đẹp long lanh nhìn Ngụy Ý chăm chú, tựa một dòng suối xuân, trong veo tinh khiết, ngây thơ mà mê hoặc, lại thoáng nét quyến rũ trong trẻo. 

Mỹ nhân trong lòng hiếm khi để lộ dã tâm mãnh liệt đối với quyền thế.  Trong lời nói tràn đầy khát vọng, nhưng vẻ mặt lại mềm mại yếu ớt như tơ liễu, dường như không chịu nổi một cái chạm nhẹ. 

Ngụy Ý bị vẻ phong tình đầy tương phản này làm cho say đắm. 

“Bọn họ đều coi thường nô tài.” 

Chóp mũi thiếu niên ửng đỏ, giọng nói nũng nịu.  Tựa như đang làm nũng, y vươn ngón tay thon trắng, nhẹ nhàng vê vạt áo người bên cạnh. 

Sau khi đăng cơ, Thánh thượng đương kim đối với hoàng đệ Hoắc Như Chương cũng không thân thiết, không chỉ riêng với Hoắc Như Chương, mà thái độ của Thiên tử đối với tất cả huynh đệ chị em đều có thể nói là lạnh nhạt vô tình. 

Hoắc Cảnh Hành không phải bạo chúa, thậm chí là một bậc đế vương chuẩn mực, vừa có lý trí lại có mưu lược. 

Trong thời gian ngài tại vị, thiên hạ thái bình, bá tánh an cư lạc nghiệp.  Chỉ là thủ đoạn đối với quan viên quá mức lạnh lùng, sát phạt quyết đoán, khiến triều thần vừa kính vừa sợ. 

Ngày Thẩm gia bị xét nhà tru diệt cửu tộc, đúng vào giữa hè, kinh thành náo nhiệt phồn hoa, nắng hè chói chang, nhưng không khí lại lạnh lẽo đến thấu xương, tựa như đang giữa ngày đông giá rét. 

Hoắc Như Chương cũng vì vậy mà triệt để quyết tâm đoạt lấy hoàng vị.  Sau này, hắn kinh ngạc phát hiện bóng dáng nguyên chủ trong cung, hai người trong ứng ngoài hợp, cuối cùng giúp Hoắc Như Chương ngồi lên ngai vàng. 

Còn về phần nguyên chủ, y đã tự vẫn vào đêm Hoắc Như Chương đăng cơ. 

[Chủ nhân, ta thấy lần này mảnh vỡ linh hồn rất có thể là Hoắc Như Chương, hắn là con cưng của trời trong thế giới này.] 

Thanh Đường trầm ngâm suy nghĩ. 

Tuy thế giới này khá bi thương, nhưng tóm lại, mục tiêu của y là lấy được tình cảm của Hoắc Như Chương, khiến mảnh vỡ linh hồn cam tâm tình nguyện chết vì y. 

Toàn bộ kế hoạch đều được dựng nên dựa trên giả thiết Hoắc Như Chương chính là mảnh vỡ linh hồn của y. 

Ánh trăng trong vắt như nước rót xuống, kéo dài bóng cây trên mặt đất. 

Ngụy Ý có địa vị cao, nắm quyền lớn.  Tuy tiếng tăm không tốt, nhưng với tư cách thuộc hạ của hoàng đế thì lại rất đủ tầm: năng lực làm việc cao, làm việc có chừng mực, trung thành tuyệt đối. 

Hoàng đế tự nhiên hết lòng tin tưởng hắn. 

Mấy ngày nay, Ngụy Ý bận tối mắt tối mũi lo liệu yến tiệc mừng thọ Thái hậu, đã có một thời gian không tìm đến y. 

Lời thỉnh cầu y đưa ra lần trước, đến nay vẫn bặt vô âm tín.  Hoàng đế tuy lạnh lùng vô tình, cũng không mấy thân cận với Ý Đức Thái hậu, nhưng lễ nghi phép tắc nên có thì một điều cũng không thiếu. 

Đại thọ của Thái hậu càng phải tổ chức long trọng hết mức.  Bởi hậu cung tạm thời trống chỗ, Thánh thượng không có tần phi cũng chẳng có hoàng hậu, nên mọi việc lớn nhỏ đều do hoạn quan Ngụy Ý, sủng thần của hoàng đế phụ trách xử lý. 

Yến tiệc mừng thọ này còn thể hiện sự tôn nghiêm và uy nghi của hoàng thất, bởi vậy việc chuẩn bị vô cùng gấp rút. 

Ngụy Ý không dám chậm trễ chút nào, bận rộn không ngơi tay, đêm đến ngủ cũng chẳng sâu giấc, chỉ một tiếng động nhỏ cũng đủ làm gã tỉnh giấc. 

Tinh thần mệt mỏi, gã cũng chẳng còn tâm trạng tìm y làm chuyện kia. 

Tiểu thái giám kia đáp: “Chưa từng.” 

Thẩm Thanh Đường chậm rãi cụp mắt, che đi tia lạnh lẽo trong đáy mắt, đốt ngón tay khẽ siết lại. 

Giọng nói trong trẻo, mềm mại vang lên, tựa như nước xuân khẽ gợn sóng.  Đôi mắt đen xinh đẹp cũng phủ một tầng sương mờ, khiến gương mặt diễm lệ kia càng thêm quyến rũ. 

Dưới ánh trăng, y tựa cánh hoa thoảng hương trong đêm.  Thẩm Thanh Đường cười tủm tỉm thưởng tiền cho tiểu thái giám, đoạn quay người vào phòng trong thay y phục, vẻ mặt lại trở nên lạnh nhạt. 

Y cúi mắt sửa sang tay áo, đôi môi mím thành một đường thẳng, nơi đuôi mày khóe mắt thoáng hiện vẻ sắc bén, lạnh lùng, không còn chút ôn nhu mềm mại nào như vừa rồi. 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play