Nhận ra người phục kích mình là Du Dương, Phùng Binh lập tức bò dậy, chẳng buồn phủi bụi bẩn trên người, giận dữ chỉ tay vào cậu: "Mày mày mày—"
Hắn định xông lên cho cậu một trận, nhưng Du Dương bây giờ như thể vừa ăn phải rau chân vịt, người cao vọt lên, trông còn cao hơn hắn nửa cái đầu.
Nhớ lại cú đá nhanh, mạnh, chuẩn xác vừa rồi, trong lòng hắn không khỏi chột dạ, rụt rè lại, chỉ dám mạnh miệng chứ không dám động thủ: "Mày muốn làm gì hả!"
Du Dương bình tĩnh hơn Phùng Binh: "Tối qua tôi thấy anh rồi, ai sai khiến bọn anh đi đập phá cửa hàng?"
Hôm qua cậu đi chậm hơn Hướng Duy Đông nửa bước, ở góc đường nhìn thấy bóng người nhanh chóng biến mất, trong đó người chạy chậm nhất trông rất giống Phùng Binh.
Cậu đã nhiều năm không gặp Phùng Binh, từ khi học cấp hai, Phùng Binh như biến mất, không còn đến gây sự với cậu nữa. Cậu từng nghĩ Phùng Binh làm côn đồ gây chuyện rồi bị đánh chết, nhưng rất nhanh sau đó không nghĩ đến nữa. Bởi vì Phùng Binh không đáng để cậu tốn thời gian suy nghĩ.
Phùng Binh bây giờ không còn nhuộm tóc vàng hoe nữa, đổi sang kiểu tóc dựng đứng, bôi đầy dầu bóng nhờn, trông còn khó coi hơn cả lúc tóc vàng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play