Ngày hôm sau Nguyễn Bắc phải đi học.
Cậu xin nghỉ vì bị bệnh, Nguyễn Lập Thành cũng không nói rõ với giáo viên là nghỉ mấy ngày, hết bệnh rồi trực tiếp đi học là được, không nghỉ linh tinh.
Buổi tối hôm trước, Nhiễm Ngọc Sinh do dự thật lâu, cuối cùng cũng ko biết muốn viết cái gì.
Sau đó, mẹ của Nguyễn Bắc đến gõ cửa giục cậu đi ngủ, Nhiễm Ngọc Sinh liền thức thời tạm biệt rời đi. Ông ta và Nguyễn Bắc đã hẹn rằng khi nào ông ta suy nghĩ xong thì sẽ đến tìm Nguyễn Bắc, đến lúc đó lại nhờ cậu giúp đỡ.
Nguyễn Bắc không thích ông ta đến nhà mình, dù cho từ đầu đến cuối Nhiễm Ngọc Sinh đều rất lịch sự, không có chút thái độ công kích nào.
Nhưng Nguyễn Bắc nghĩ, người và ma khác biệt, việc cậu bất ngờ có thể nhìn thấy ma quỷ chưa chắc đã là chuyện tốt. Tốt nhất là để chuyện này dừng lại ở chỗ cậu, đừng để liên lụy đến gia đình.
Tâm tư muốn bảo vệ gia đình của thiếu niên nhỏ tuổi ấy thể hiện rõ ràng. Vì vậy, khi Nguyễn Bắc dò hỏi về việc đổi địa điểm gặp mặt, Nhiễm Ngọc Sinh đã nhận ra suy nghĩ của cậu, không những không giận mà còn rất tán thưởng.
Đứa nhỏ này sợ ông ta đến vậy sao!
Trước đó, cậu chỉ muốn chạy trốn. Khi ông ta tìm đến tận cửa, vì không muốn ông ta đến gần ba mẹ mình, dù sợ đến mức run rẩy, cậu vẫn đứng chắn trước mặt họ.
Rõ ràng là một đứa trẻ trông có vẻ nhát gan, tính cách mềm yếu, nhưng khi nói chuyện hay làm việc lại có phần trầm ổn và chu toàn, không hợp với khí chất của mình.
Nhiễm Ngọc Sinh thực sự không có ý xấu, vì vậy ông ta cũng không cố tình làm khó Nguyễn Bắc vì những chuyện nhỏ nhặt không quan trọng này.
“Nếu ngài suy nghĩ xong, có thể đến đợi tôi ở ngã rẽ phía tây bên ngoài khu nhà tôi, như vậy được không?” Nguyễn Bắc thương lượng với ông ta.
Đó là con đường cậu nhất định phải đi qua khi tan học về nhà. Nếu xuống xe ở đó mà không về nhà, đi ngược hướng khoảng mười phút sẽ thấy một công viên nhỏ cũ kỹ.
Công viên nhỏ ấy đã có từ lâu. Khi cậu còn nhỏ, nơi đó còn rất đông người. Mỗi khi hoàng hôn buông xuống hay vào cuối tuần, các gia đình xung quanh đều thích đến đó dạo chơi.
Đó cũng từng là thiên đường của cậu và Tần Cố. Cậu biết rõ cây nào cao nhất, cây nào già nhất. Ở sâu trong vườn có một cây nhót vàng cổ thụ, góc đông nam có một khóm hoa thơm ngào ngạt.
Về sau, xung quanh mọc lên nhiều lớp học thêm và trung tâm gia sư. Kỳ nghỉ của trẻ con bị chiếm dụng, phụ huynh cũng có những chỗ vui chơi thú vị hơn. Thêm vào đó, cơ sở vật chất của công viên đã cũ kỹ, ngoài một số cây cỏ đơn điệu thì chẳng còn gì hấp dẫn, nên dần dà nơi này trở nên hoang vắng.
Kiếp trước, cậu đã từng đợi mãi mà không gặp được Tần Cố. Có lần, cậu bỗng nhiên nổi hứng, vượt qua nửa thành phố để quay lại đây.
Nhưng công viên nhỏ ấy đã bị phá bỏ. Dường như họ định xây một công trình mới, nhưng không biết vì lý do gì mà xây được một nửa thì lại dừng, để lại một công trường hoang phế.
Nguyễn Bắc chỉ đứng từ xa nhìn một chút rồi rời đi, trong lòng có chút khó tả, có lẽ là buồn bã.
Nhưng khi đó, cậu còn quá nhiều gánh nặng, không có thời gian để nuôi dưỡng cảm xúc tiêu cực. Nhìn qua rồi cũng thôi.
Nhưng bây giờ, công viên nhỏ ấy vẫn còn nguyên, chỉ là không có nhiều người đến nữa.
Nguyễn Bắc không muốn Nhiễm Ngọc Sinh đến gần ba mẹ mình. Cậu cũng từng nghĩ đến việc gặp ông ta ở nơi đông người, vì dù gì thì nói chuyện với một con ma, có người bên cạnh hay không thực sự rất khác biệt.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn từ bỏ ý nghĩ này. Đến giờ cậu vẫn không biết việc tiếp xúc với ma quỷ có gây hại cho con người không.
Dù có hay không, cậu cũng không muốn ôm tâm lý may rủi mà thử. Cậu không muốn ba mẹ mình bị tổn thương, vậy nếu cậu hẹn Nhiễm Ngọc Sinh ở nơi đông người, người bị hại có thể sẽ là ba mẹ hay người thân của những đứa trẻ khác.
Vì vậy, sau khi cân nhắc, Nguyễn Bắc quyết định chọn công viên nhỏ ấy.
Cậu quen thuộc nơi đó, có thể khiến bản thân an tâm một chút. Nơi đó ít người, không cần lo sẽ gây hại đến ai.
Sau khi hẹn xong với Nhiễm Ngọc Sinh, cậu tạm thời gác chuyện này sang một bên để đi học.
Không phải vì Nguyễn Bắc vô tư hay không sợ nữa, mà là vì kiếp trước đã dạy cậu một điều: Chỉ lo lắng một cách vô ích cũng không thể giải quyết được bất cứ vấn đề gì.
Khi gặp chuyện nan giải, nếu có thể giải quyết thì tìm cách giải quyết, nếu không thể thì cũng đừng để bản thân mắc kẹt trong đó, vì cuộc sống không chỉ mang đến cho cậu một vấn đề duy nhất.
Về chuyện của Nhiễm Ngọc Sinh, quyền quyết định không nằm trong tay cậu, vì vậy cậu quyết định chuyển sự chú ý sang việc học.
Thật ra, sau bao nhiêu năm trôi qua, ký ức của Nguyễn Bắc về trường lớp năm xưa đã mơ hồ đi nhiều.
May mắn là cậu vẫn nhớ có một người bạn học cùng lớp sống gần nhà mình. Khi trước, đi học, cậu thường gặp người đó ở trạm xe buýt. Hai người không thân lắm, nhưng vẫn có thể nói chuyện với nhau.
Để không bỏ lỡ cơ hội gặp bạn học này, Nguyễn Bắc dậy từ sớm, quả nhiên ở trạm xe buýt đã nhìn thấy một thiếu niên với mái tóc rối bù, đồng phục thì mở toang.
“Đổng Dương Dương, chào buổi sáng!” Nguyễn Bắc mỉm cười chào người bạn cũ.
Đổng Dương Dương là một thiếu niên có chiều cao trung bình, ngoại hình bình thường, thành tích học tập cũng tầm tầm.
Nguyễn Bắc có thể nhận ra cậu ta ngay lập tức là vì nhiều năm sau, họ đã từng gặp lại. Người bạn học năm nào không mấy nổi bật ấy, không ngờ lại theo học ngành điều dưỡng và trở thành một nam y tá hiếm hoi, làm việc ngay tại bệnh viện nơi mẹ của cậu điều trị.
“Nguyễn Bắc?!” Đổng Dương Dương ngạc nhiên một lúc, rồi lập tức bước đến bên cậu, hào sảng nói: “Cậu khỏe lại rồi à?”
Nguyễn Bắc gật đầu: “Ừ, nghỉ học nhiều quá, không dám ở nhà thêm nữa.”
“Nếu là tớ, chắc chắn sẽ lười biếng thêm vài ngày.”
Đổng Dương Dương nhăn mặt than vãn: “Cậu không biết đâu, lão chủ nhiệm biến thái lắm! Ông ấy treo cái bảng đếm ngược ngày thi đại học ngay cạnh bảng đen, ngày nào cũng nhìn con số đó giảm xuống, tim tớ sắp vỡ vụn rồi. Chúng ta mới lớp 11 thôi mà!”
Những cuộc trò chuyện đơn thuần về trường học, những lời phàn nàn về giáo viên như thế này đã quá xa vời với Nguyễn Bắc. Nhưng bây giờ bị kéo vào lại, cậu bỗng cảm thấy một cảm giác vừa xa lạ vừa hoài niệm.
“Cũng không còn xa lắm đâu. Chẳng mấy chốc chúng ta sẽ lên lớp 12, rồi thi đại học.”
Nguyễn Bắc thuận miệng nói, lấy ra hai chiếc bánh bao mà cậu đã chuẩn bị sẵn: “Tớ lấy từ nhà mang đi, cậu có muốn ăn không?”
“Muốn chứ, muốn chứ!”
Đổng Dương Dương vui vẻ nhận lấy. Sáng nay cậu ta dậy muộn, không kịp ăn sáng, vốn định đến cổng trường mua đại cái gì đó.
Bánh bao vẫn còn ấm, không còn nóng lắm nữa. Đổng Dương Dương ăn ngấu nghiến chỉ trong vài miếng, vừa nhai vừa giơ ngón tay cái khen ngợi: “Ba cậu nấu ăn ngon thật đấy! Ba tớ nấu thì… thật sự, đến heo cũng không ăn, thế mà còn bắt tớ ăn, đúng là tra tấn người ta mà.”
Nguyễn Bắc bị chọc cười thành tiếng. Trước đây sao cậu lại không nhận ra người bạn cũ này nói chuyện hài hước đến thế nhỉ?
Đổng Dương Dương ăn bánh bao của Nguyễn Bắc, nên trên xe buýt cậu ta hết lòng hết dạ kể cho Nguyễn Bắc nghe tình hình gần đây của trường.
Về học tập thì chỉ nói bằng miệng không thể rõ ràng hết được, nên cậu ta chỉ đơn giản kể về những chuyện đã xảy ra trong lớp. Đang nói thì sắc mặt bỗng thay đổi, cậu ta nhìn Nguyễn Bắc với ánh mắt đầy cảm thông: "Tớ mới nhớ ra, sáng nay có một bài kiểm tra nhỏ môn tiếng Anh."
Nguyễn Bắc sững người một chút, Đổng Dương Dương liền nói nhanh: "Hay là hôm nay cậu đừng đến trường, để mai hãy đi, nếu không lão Hồ chắc chắn lại kiếm chuyện với cậu cho mà xem."
Nguyễn Bắc lập tức bật cười, nhìn kìa, ngay cả bạn học cũng nhận ra giáo viên tiếng Anh cố tình gây khó dễ cho cậu.
Một giáo viên mà lại đối đầu với học sinh, lẽ nào đó là chuyện đáng tự hào?
Hồi còn nhỏ, Nguyễn Bắc từng khổ sở rất lâu vì bị giáo viên chán ghét và xa lánh. Lớn lên rồi, thời gian trôi qua, nhưng cậu vẫn nhớ những trải nghiệm không mấy vui vẻ mà giáo viên này từng mang lại.
Giờ đây, với tầm nhìn của một người trưởng thành, chẳng ai là kẻ ngốc cả, vị giáo viên họ Hồ này chỉ đơn giản là đứng trên một lập trường cao hơn mà ra sức chèn ép cậu thiếu niên Nguyễn Bắc, khiến cậu xám xịt mặt mày.
Thực ra, những thủ đoạn của bà ta cũng chẳng cao minh gì cho cam.
"Không sao, lúc nghỉ tớ đã ôn lại tiếng Anh rất kỹ, cũng tìm ra được một chút bí quyết học, lần này chắc sẽ không tệ lắm đâu."
Nguyễn Bắc nói vậy, Đổng Dương Dương bán tín bán nghi. Nhưng mà, thành tích của Nguyễn Bắc vốn đã rất tốt, trong mắt cậu ta, cậu đã là một học sinh xuất sắc.
Hơn nữa, bình thường cậu cũng rất chăm học, cậu nói tìm ra bí quyết, vậy chắc là tìm ra thật rồi.
Nể tình bánh bao, cuối cùng Đổng Dương Dương vẫn đưa ra một ý kiến: "Lỡ mà thi không tốt cũng không sao, nếu lão Hồ chửi cậu, cậu cứ giả vờ ngất xỉu đi, nói là chưa khỏi bệnh, để mẹ cậu đến trường mắng bà ta. Nói thật nhé, cậu sớm nên mách phụ huynh rồi, bà ta cứ thấy cậu nhịn không nói gì nên mới bắt nạt cậu mãi."
Nguyễn Bắc không nhịn được bật cười: "Được, nếu bà ta còn bắt nạt tớ, tớ sẽ nói với ba mẹ."
Trước đây, Nguyễn Bắc rất sĩ diện, cảm thấy thành tích kém là lỗi của bản thân, bị giáo viên phê bình giấu ba mẹ còn chẳng kịp, huống hồ là chủ động mách lẻo.
Nhưng cậu đâu biết rằng, những hành vi của giáo viên tiếng Anh đã vượt quá phạm vi giáo dục và phê bình từ lâu.
Trải qua nhiều chuyện, cậu nghĩ, có thể mách ba mẹ cũng là một điều hạnh phúc. Bây giờ, cậu vẫn là một đứa trẻ có ba mẹ làm chỗ dựa!
Hai người vừa nói vừa cười đi đến trường, Nguyễn Bắc theo sát Đổng Dương Dương, vừa trò chuyện vừa kín đáo quan sát và hồi tưởng về lớp học của mình năm xưa. Những ký ức xa xăm dường như được phủi sạch lớp bụi mờ, trở nên rõ ràng và sống động hơn.
Đến trước cửa lớp, Nguyễn Bắc nhét cặp sách vào tay Đổng Dương Dương, ôm bụng vội vàng nói: "Tớ đột nhiên muốn đi vệ sinh, cậu giúp tớ đặt cặp lên chỗ ngồi nhé, cảm ơn!"
Nói xong, cậu lập tức chạy đi. Cậu nhớ rằng hồi cấp ba, vị trí chỗ ngồi sẽ thay đổi hàng tuần, bạn cùng bàn thì cố định, cứ thế lùi xuống một hàng, dãy cuối cùng sẽ chuyển lên hàng đầu tiên, nên cậu thực sự không nhớ nổi chỗ ngồi của mình hiện tại ở đâu.
Dựa theo ký ức, cậu tìm đến nhà vệ sinh ở cuối hành lang tầng, giải quyết xong nhu cầu sinh lý. Khi vòng về lớp, túi sách của cậu đã được đặt ở bàn đầu tiên gần cửa sổ trong cùng. Bên cạnh cậu là một nam sinh đeo kính, đang cúi đầu viết gì đó.
Nguyễn Bắc đưa tay xoa trán. Trong lớp cậu, mỗi học kỳ đều sẽ đổi chỗ một lần, cậu có chút không nhớ rõ bạn cùng bàn lần này của mình tên gì, chỉ nhớ là một cậu học sinh rất chăm học, đến từ huyện dưới, ở nội trú. Cậu từng nghe bạn cùng phòng nói rằng cậu ta tối nào cũng cầm đèn pin đọc sách.
Tính cách Nguyễn Bắc ôn hòa, lại có ngoại hình đẹp, thành tích học tập cũng không tệ, nên cậu khá được hoan nghênh trong lớp. Các bạn học thấy cậu đến, liền chào hỏi và quan tâm tình hình sức khỏe, còn chủ động đưa vở ghi chép cho cậu mượn.
Khi Nguyễn Bắc đi đến chỗ ngồi, trên tay đã ôm một chồng vở dày.
Bạn cùng bàn đứng dậy, đón lấy một phần vở trên tay cậu, đặt lên bàn mình, rồi nhường chỗ để Nguyễn Bắc đi vào trong.
Nguyễn Bắc cười cảm ơn, lúc lướt qua bàn cậu ta, liếc nhìn một cuốn vở có bìa ghi tên. Trên đó, ngay ngắn ghi rõ môn học, lớp và tên.
Thì ra là vậy.
Bạn cùng bàn của cậu tên là Lâm Đăng Khoa, một cái tên phản ánh trọn vẹn kỳ vọng của ba mẹ.