Tần Chính Tắc vừa về đến nhà, lão quản gia đã ra đón, hạ giọng nói: “Thiếu gia, lão gia… tâm trạng không tốt lắm, ngài đi gặp ngài ấy một chút đi.”
Lão quản gia là người theo ông cụ Tần từ nhỏ, ban đầu là bạn học kiêm trợ lý, sau làm quản gia. Dù xã hội hiện đại đã không còn gọi là “lão gia” nữa, ông vẫn chưa sửa được thói quen.
Tần Chính Tắc tiện tay đưa áo khoác cho người giúp việc, thản nhiên nói: “Tâm trạng không tốt? Cháu cưng của ông ấy không phải đã về rồi sao? Không tận hưởng niềm vui đoàn viên?”
Nếu như Nguyễn Bắc hoặc Tần Cố ở đây, nhìn thấy gương mặt của Tần Chính Tắc, nhất định sẽ giật mình kinh ngạc.
Người đàn ông này chẳng khác nào phiên bản trưởng thành của Tần Cố, xét về tuổi tác thì phải hơn bốn mươi, nhưng bề ngoài chỉ như hơn ba mươi tuổi.
Chỉ là, so với Tần Cố mới lớn, khí chất ngút trời, dáng vẻ còn mang nét non nớt của tuổi trẻ, thì Tần Chính Tắc rõ ràng trầm ổn và chín chắn hơn nhiều, đường nét khuôn mặt góc cạnh, khí thế nghiêm nghị, không giận tự uy, nhưng nét cười thản nhiên lại khiến người ta cảm thấy bớt phần lạnh lùng – mà dáng vẻ ấy lại giống hệt Tần Cố trong bộ dạng nửa lạnh lùng nửa thờ ơ thường ngày.
Ông thay giày, bước vào trong nhà, nhìn hướng đi thì rõ ràng là về phòng làm việc của mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT