“Mẹ nuôi, cẩn thận một chút ạ.” Khi đi qua đoạn đường có tuyết đọng, Nguyễn Bắc đưa tay đỡ Nhiễm phu nhân một cái.
Phùng Tri Tuệ ở không xa, từ cửa sổ xe mở hé nghe thấy mấy câu bị gió mùa đông thổi vào, những lời khác bà ta không nghe rõ lắm, nhưng tiếng gọi “mẹ” đó đã đủ khiến bà ta choáng váng.
Trong đầu bà ta như ong ong, lập tức ôm ngực ngã vật xuống ghế: “Sao nó có thể gọi Mẫn Trăn Trăn là mẹ chứ, nó là con trai tôi, sao có thể gọi người đàn bà đó là mẹ được…”
Bà ta nhìn Mẫn Trăn Trăn được Nhiễm Ngọc Sinh – người mà bà ta từng xem thường – nâng niu đến tận mây xanh, nhìn Nhiễm Ngọc Sinh – gã nghèo mạt rệp đó – vươn lên rực rỡ, một tay gây dựng sự nghiệp còn lớn mạnh hơn cả nhà họ Mẫn.
Những lời đồn đại về vợ chồng Nhiễm Ngọc Sinh không thể không dính dáng đến Phùng Tri Tuệ, nhưng Nhiễm Ngọc Sinh – người đàn ông đó – thà để người khác nghĩ mình có vấn đề về sức khỏe, cũng nhất quyết bảo vệ vợ mình.
Mười mấy năm qua, điều duy nhất bà ta có thể tự an ủi, chính là Mẫn Trăn Trăn không có con.
Kết quả thì sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT