Lận Hoài Trần khẽ cười. Anh thật ra không có hứng thú gì với trẻ con, lần này đến tìm Ngu An cũng chỉ vì muốn dỗ Ôn Tuần vui vẻ thôi. Nhưng sau khi ở cạnh bé con này vài phút, anh lại thấy cậu nhóc này đáng yêu thật sự.
Dù có sợ cũng không mè nheo hay khóc lóc, chỉ tròn mắt đáng yêu nhìn chăm chú, hỏi gì cũng ngoan ngoãn trả lời, cứ như một bảo bối nhỏ ngoan ngoãn vậy.
Lận Hoài Trần càng nhìn càng thấy thích, một lúc thì xoa bóp đôi má mềm mềm, một lúc lại dùng mũi cọ nhẹ lên mũi nhỏ của bé con, chơi đến vui vẻ vô cùng.
Ngu An bị dọa đến đơ cả người, hai mắt tràn đầy hoảng loạn, dùng ánh mắt nhìn về phía Ôn Tuần, cầu cứu: Chú này đáng sợ quá đi, cứ dán dán vào con hoài.
Ôn Tuần mặt lạnh tanh, giơ tay cấu mạnh vào eo Lận Hoài Trần một cái. Người sau hít vào một hơi, mặt mày đầy vẻ vô tội, quay sang hỏi bảo bối nhà mình:
"Sao thế bảo bối?”
Ôn Tuần bế Ngu An từ trong lòng Lận Hoài Trần đặt xuống đất. Vừa chạm đất, Ngu An lập tức lon ton chạy đến sau chân Ôn Tuần, đôi mắt to tròn long lanh ánh lên vẻ hoảng sợ, lén lút nhìn Lận Hoài Trần như thể anh là sinh vật ngoài hành tinh.
Ôn Tuần nhíu mày: “Anh dọa bé con.”
Lận Hoài Trần nhìn bé con mặt đỏ bừng mà ngẩn người. Trước giờ anh tiếp xúc toàn mấy đứa nhóc hướng ngoại hoạt bát, thích nhào tới ôm hôn các kiểu, nhất thời quên mất không phải đứa trẻ nào cũng hướng ngoại.
Mà bé con trước mặt đây, rõ ràng thuộc hệ thẹn thùng. Nhìn cái bộ dạng căng thẳng níu chặt vạt áo Ôn Tuần, trông chẳng khác nào bé thỏ trắng nhỏ đáng thương bị dọa sợ.
Ngu An sợ Lận Hoài Trần, phía sau có một tên tóc đỏ lại khoái chí ra mặt, không nhịn được, cười ha hả:
“Chà chà, giờ sao đây? Thái tử không chịu thân thiết với lão ma vương, không khéo sau này chẳng ai lo dưỡng lão cho đâu nha~”
Lận Hoài Trần híp mắt, lạnh lùng liếc hắn: “Lăng Tinh Trừng, đã bao lâu rồi tôi chưa tẩn cậu?”
Lăng Tinh Trừng chẳng hề nao núng, bĩu môi làm mặt quỷ: “Lão ma vương à, tôi là học trò duy nhất của vợ anh đấy. Anh dám động vào tôi ngay trước mặt ảnh không?”
Lận Hoài Trần: “…”
Anh theo bản năng quay sang nhìn Ôn Tuần, nhưng lúc này đối phương đang cùng Ngu An mắt to trừng mắt nhỏ, trông y hệt hai con mèo nhỏ đang đánh hơi xem đối phương có đáng tin không.
Ôn Tuần chớp chớp mắt, mở rộng vòng tay về phía Ngu An. Bé con do dự hai giây, rồi như một viên kẹo dẻo nhỏ, lập tức nhào vào lòng anh, rón rén vòng tay ôm lấy cổ. Thấy ánh mắt Ôn Tuần dịu dàng, Ngu An yên tâm rúc vào, ngoan ngoãn như một bé mèo con tìm được ổ.
Vòng tay của Ôn Tuần rất ấm áp, trên người còn thoang thoảng mùi hoa sơn chi. Anh một tay đặt sau lưng bé, ôm chuẩn tư thế bế trẻ con, trông vô cùng chuyên nghiệp.
Ngu An sung sướng cười tít mắt, mặt đỏ bừng, ghé sát tai Ôn Tuần lí nhí: “Thích chú đẹp trai ~”
“Gọi ba ba cũng được.” Giọng Ôn Tuần trầm thấp, nghe cứ như hai người đang thì thầm bí mật gì đó. “Từ giờ con sẽ sống cùng bọn ta, chúng ta nuôi con.”
Ba ba… Chúng ta nuôi con…
Ngu An tròn mắt nhìn Ôn Tuần, không dám tin có người thật sự muốn nhận nuôi bé. Trước giờ bé giống như một con mèo hoang lưu lạc, ai cũng lướt qua mà chẳng ai dừng lại. Niềm vui đến quá nhanh khiến Ngu An không biết làm gì ngoài siết chặt vòng tay, rúc đầu vào cổ Ôn Tuần, liên tục lí nhí cảm ơn bằng giọng trẻ con non nớt: “Cảm ơn chú… chú ơi…”
Ôn Tuần không chê phiền, kiên nhẫn sửa lại: “Là ba ba.”
Ngu An ngượng ngùng, rúc sâu hơn vào cổ Ôn Tuần, rụt rè gọi: “Dạ, ba ba…”
Ôn Tuần hài lòng đáp lại một tiếng, ôm bé con chặt hơn. Trẻ con mềm mềm, ấm ấm, ôm một cái là chẳng muốn buông tay.
Lận Hoài Trần đứng bên cạnh, nhìn người yêu và bé con ôm nhau thắm thiết, tự nhiên không biết nên hâm mộ ai. Anh mới là người thích ôm ôm dính dính nhất cơ mà? Sao bây giờ chẳng ai thèm ôm anh hết vậy?
Gia chủ họ Lận lòng đầy rối bời, suy tư khó hiểu.
Mà lúc này, xung quanh cũng bắt đầu rộ lên tiếng xì xào. Ở khu này, Ngu An coi như có chút danh tiếng—một bé con chuyên đi nhặt rác, cả khu ai cũng biết. Giờ đột nhiên thấy được hai người trông có vẻ giàu có vây quanh, người qua đường tò mò kéo đến xem.
Cảm nhận được những ánh mắt xung quanh, Ngu An lập tức co người, chôn đầu vào cổ Ôn Tuần, giọng nhỏ xíu đầy sợ hãi: “Ba ba…”
Ôn Tuần nhẹ nhàng vỗ lưng bé, rồi lấy trong túi ra một chiếc khẩu trang đeo lên cho Ngu An. Vì khẩu trang dành cho người lớn nên gần như che kín hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt tròn xoe màu xanh biếc.
Được che mặt lại, Ngu An cảm thấy an toàn hơn hẳn. Bé chạm chạm vào khẩu trang, rồi nhẹ nhàng dụi đầu vào mặt Ôn Tuần, thủ thỉ: “Cảm ơn ba ba.”
Đúng lúc này, một ông lão lom khom chạy tới—Ông Vương, người chuyên thu nhặt phế liệu trong khu. Nghe tin, ông vội chạy đến. Nhìn Lận Hoài Trần và Ôn Tuần, dù không thấy rõ mặt nhưng chỉ cần nhìn khí chất xung quanh họ, ông cũng hiểu ngay—hai người này chắc chắn không phải người thường.
Ông Vương có chút không yên tâm, dè dặt hỏi: “An An, con quen hai vị này sao?”
Ngu An trước mặt người quen thì vẫn có thể nói đôi câu, bèn rúc vào lòng Ôn Tuần, nhỏ giọng đáp: “Là ba ba…”
Ông Vương nghe mà giật mình. Ngu An này sống ở đây đã một hai năm, có bao giờ nghe nói bé con có ba ba đâu? Ông càng thêm cảnh giác, nhìn về phía Lận Hoài Trần, nghiêm túc hỏi: “Anh thật sự là ba ruột của An An?”
“Không phải ba ruột, nhưng từ nay về sau sẽ là ba của bé.” Lận Hoài Trần đã sớm chuẩn bị, lấy ra giấy chứng nhận nuôi dưỡng đã làm xong từ trước, đưa cho ông Vương xem, đồng thời giải thích:
“Bọn cháu là bạn của mẹ bé con, mấy năm nay vẫn luôn tìm kiếm bé. Giờ bọn cháu quyết định nhận nuôi, giấy tờ hộ khẩu và cư trú đều đã làm xong hết. Xin ông yên tâm, bọn cháu không có con nào khác, An An sẽ được nuôi dưỡng như con ruột.”
Lạc Vân huyện có rất nhiều trẻ em không có hộ khẩu, Ngu An chính là một trong số đó. Ông Vương vội đeo kính lên, cẩn thận xem xét giấy chứng nhận. Khi nhìn thấy rõ nơi đăng ký hộ khẩu là… Kinh đô?! Ông lão suýt nữa thì đứng không vững.
Hai thanh niên này vậy mà đến từ Kinh đô sao. Ông Vương hít sâu một hơi, đưa mắt đánh giá lại từ đầu đến chân Lận Hoài Trần và Ôn Tuần. Nhìn thế nào cũng thấy hai người này toát ra khí chất không tầm thường, rất giống kiểu người giàu có ở Kinh đô.
Ông Vương vỗ vỗ vai bé con, cười hiền từ: “An An à, đi theo họ mà hưởng phúc đi. Về sau không cần chịu khổ nữa, phải sống thật hạnh phúc nhé. Lớn lên thật tốt… thật tốt…”
Ông Vương đã chứng kiến Ngu An lớn lên, giờ bé con sắp rời đi, ông không nỡ chút nào. Nhưng dù sao điều kiện ở Kinh đô cũng tốt hơn nơi này gấp trăm lần, ông vừa tiếc nuối vừa mừng thay cho bé.
Ngu An nhìn thấy khóe mắt ông đỏ hoe, liền vươn bàn tay nhỏ xíu lên lau nước mắt cho ông: “Ông ơi đừng khóc.”
Ông Vương nén xúc động, mỉm cười: “Không khóc không khóc, đây là chuyện tốt, nên vui mới phải.”
Nói chuyện với Ngu An thêm một lát, ông Vương cũng chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, ông lại nhìn về phía Ôn Tuần, vẫn bịt kín từ đầu đến chân, dặn dò đầy trịnh trọng:
“Cô gái à, làm phiền cháu chăm sóc đứa nhỏ này. Đứa nhỏ này số khổ lắm, từ nhỏ đã không có mẹ. Sau này nếu nó làm gì không đúng, cháu hãy bao dung nó một chút nhé.”
Bên cạnh, Lận Hoài Trần nghe thấy hai chữ ‘cô gái’ thì suýt nữa phun ra tiếng cười. Ôn Tuần nghiến răng lườm một cái, sau đó thấp giọng đáp lại ông Vương: “Vâng, cháu biết rồi.”
Ông Vương hơi ngẩn ra, lẩm bẩm trên đường về: Sao giọng cô gái này hơi thô? Lại còn cao quá, cao hơn cả ông già 1m75 này nữa chứ.
Sau khi đón được Ngu An, Lận Hoài Trần và Ôn Tuần đưa bé về căn phòng nhỏ để thu dọn đồ đạc. Thật ra, đồ đạc Ngu An muốn mang đi cũng chẳng nhiều, nhưng con hổ bông nhỏ thì nhất định phải có.
Ban đầu Ngu An còn định gom cả đống quần áo cũ theo, nhưng tay vừa với tới thì đã bị Ôn Tuần giữ lại. Nhìn đống quần áo đã giặt đến bạc màu, Ôn Tuần xoa xoa đầu bé:
“Chờ về nhà rồi, ba mua đồ mới cho con.”
Ngu An ngoan ngoãn gật đầu, sau đó lục lọi dưới gối, lấy ra toàn bộ số tiền tích góp được. Bé nắm chặt đống tiền lẻ, đưa đến trước mặt Ôn Tuần, khẽ nói:
“Con chỉ có nhiêu đây tiền… Đều cho hai người.”
Nói xong, Ngu An rón rén ngẩng đầu lên nhìn Ôn Tuần, trong lòng thấp thỏm không yên. Tay nhỏ nắm chặt góc áo, ánh mắt đầy lo lắng, sợ Ôn Tuần sẽ cảm thấy bé phiền phức mà bỏ rơi bé. Bé con trông như một chú mèo nhỏ bẩn thỉu, cẩn thận dâng lên toàn bộ gia tài bé nhỏ của mình, chỉ mong chủ nhân không ghét bỏ.
Ôn Tuần hít sâu một hơi, trong lòng âm thầm mắng mấy vạn câu "đồ trời đánh" đến những kẻ đã bỏ mặc bé con này. Sau đó, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Ngu An, nghiêm túc nói:
“Ba có tiền, rất nhiều tiền. Chờ về nhà, ba mua cho con một con heo đất thật bự, con muốn bỏ bao nhiêu tiền vào cũng được. Đây là tiền của con, không cần đưa cho ba.”
Nói xong, chính Ôn Tuần cũng hơi sững người—đây là lần đầu tiên anh nói một câu dài như vậy. Sau đó, theo bản năng, giơ tay xoa nhẹ mái tóc mềm mềm của Ngu An.
Ngu An cúi đầu, bàn tay nhỏ siết lại, giọng nói đầy bất an: “Nhưng mà nuôi con… tốn tiền lắm.”
Ở cái tuổi mà những đứa trẻ khác đang mè nheo vòi vĩnh cha mẹ mua đồ chơi, Ngu An đã sớm hiểu được cuộc sống này khó khăn nhường nào.
Ôn Tuần hơi mở miệng, không biết nên phản ứng thế nào, bèn quay sang cầu cứu Lận Hoài Trần bằng ánh mắt.
Lận Hoài Trần thở dài, cũng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xoa đầu bé:
“Nhưng mà, chúng ta là ba của con mà. Ba nuôi con, lo cho con là chuyện đương nhiên.”
“Hơn nữa, ba còn rất có tiền, nuôi thêm mấy bé An An cũng dư sức.”
Ngu An chớp chớp mắt, ngạc nhiên lặp lại: “Ba có tiền thật sao?”
Lận Hoài Trần nhếch môi cười, ghé sát tai Ngu An, làm ra vẻ thần bí như sắp tiết lộ bí mật động trời:
“Đúng vậy, bé An An không biết à? Trên đời này, ba chính là người giàu nhất đấy.”
Ngu An hoàn toàn không có khái niệm gì về "giàu nhất thế giới," chỉ ngơ ngác nhìn Lận Hoài Trần. Lận Hoài Trần hất cằm về phía Lăng Tinh Trừng và người đàn ông trung niên đứng bên cạnh, ra hiệu:
“Hai người nói xem, có phải tôi là người giàu nhất không?”
Lăng Tinh Trừng đảo mắt, lười biếng trả lời:
“Đúng đúng đúng, gia chủ nhà họ Lận, nhà tư bản lạnh lùng vô tình nhất hệ mặt trời, không ai giàu hơn anh hết.”
So với giọng điệu cà khịa của hắn, người đàn ông trung niên bên cạnh có vẻ nghiêm túc hơn nhiều. Ông ta cười hiền, gật đầu trấn an Ngu An:
“Yên tâm đi, hai người họ tuyệt đối có thể nuôi nổi con.”
Ngu An vẫn hơi sợ người lạ, lập tức nép vào sau lưng Ôn Tuần. Nghe bọn họ nói vậy, gật gật đầu nhỏ, lí nhí: “Cảm ơn ạ…”
“Thái tử à, đừng có lễ phép quá như vậy.” Lăng Tinh Trừng cười gian, tiện tay ném cho bé con một viên kẹo, “Ngoan thế này, sau này dễ bị người ta bắt nạt lắm.”
Ngu An lúng túng đón lấy viên kẹo, là vị dâu tây bé thích nhất. Đôi mắt xanh biếc lập tức cong thành vầng trăng non, nhưng rồi vẫn ngượng ngùng trốn về sau lưng Ôn Tuần. Trước khi trốn hẳn, còn nhẹ giọng nói thêm một câu cảm ơn.
Lăng Tinh Trừng sững sờ nhìn bé con, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Trời đất quỷ thần ơi, bé con này ngoan quá mức quy định rồi!
Sau khi thu dọn xong đồ đạc, Ngu An đứng trước cửa nhà chờ một lát. Bé cứ nhìn mãi ra ngoài, nhưng vẫn không thấy Tinh Kỳ Nhất đâu. Ngu An ủ rũ cúi đầu, rồi lại quay vào phòng ôm chặt con hổ bông nhỏ của mình.
Nhận thấy cảm xúc bé không ổn, Ôn Tuần cúi xuống hỏi:
“Sao thế?”
“Chó con của con không thấy đâu…” Giọng Ngu An nhỏ xíu, mang theo chút buồn bã. “Chó con vẫn chưa về nhà.”
Lận Hoài Trần vừa nghe điện thoại xong, quay lại nhìn Ngu An, nhẹ xoa đầu:
“Cục kiểm tra vừa phát hiện vài chuyện bất thường, chúng ta phải về trước.”
Ôn Tuần hơi nhíu mày, giọng vẫn rất bình tĩnh: “Nhưng mà chó con của An An chưa về.”
Lận Hoài Trần nhìn bé con đang ôm chặt thú bông, đôi mắt xanh biếc ngân ngấn nước, liền biết chú chó này với Ngu An quan trọng thế nào. Vì vậy, anh cũng nán lại một chút, nhưng vẫn không thấy bóng dáng con chó kia đâu.
Ngu An cắn môi, giọng hơi run: “Tinh Kỳ Nhất không cần mình nữa sao…”
Ôn Tuần không nói gì, chỉ ôm bé con vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng dỗ dành.
“Có thể nó lạc đường rồi.” Lận Hoài Trần thuận miệng kiếm một cái cớ, cố dỗ dành Ngu An. “Hay là để các chú giúp con đi tìm được không?”
Lăng Tinh Trừng vốn đang đứng nghịch móng tay ở bên, bỗng cảm thấy có gì đó sai sai. Hắn đảo mắt nhìn quanh, rồi mới nhận ra mọi ánh nhìn đều đang đổ dồn về phía mình. Hồi tưởng lại câu nói của Lận Hoài Trần vừa rồi, hắn lập tức giận tím mặt:
“Tôi đường đường là dị năng cấp S! Mà mấy người lại bắt tôi đi tìm một con chó?!”
Lận Hoài Trần mặt không đổi sắc, bình tĩnh nói:
“An An, nói cảm ơn chú đi.”
Ngu An ngước đôi mắt hoe đỏ lên, giọng mềm nhũn:
“Cảm ơn chú ạ.”
Lăng Tinh Trừng: “……Nhóc con, em có còn lương tâm không hả? Anh là anh trai ANH - TRAI! Cái gì mà kêu chú?!”
Hắn còn trẻ trung phơi phới thế này, ai lại muốn bị gọi là chú!
Ngu An vốn là một bé ngoan biết sai là sửa ngay, lập tức gật gù đổi giọng:
“Òa ~ vậy cảm ơn anh trai ạ.”
Tiếng ‘anh trai’ mềm xèo như kẹo bông đường, đánh thẳng vào tâm linh, khiến Lăng Tinh Trừng sững người vài giây. Chỉ là một con chó thôi mà, cũng không phải là không thể tìm.