Nhưng dù có lòng quyết tâm, Lăng Tinh Trừng vẫn không thể tìm được con chó kia. Vấn đề là, hắn còn chẳng biết con chó của Ngu An trông như thế nào. Vậy nên, sau khi túm về cả đám chó trong vùng, hắn mới cay đắng nhận ra—không con nào là Tinh Kỳ Nhất.

Trong khi đó, ở bên kinh đô, mấy cuộc điện thoại liên tục gọi đến thúc giục bọn họ về. Lăng Tinh Trừng đành dẫn theo một con chó hoang nhỏ lông đỏ, buộc một bím tóc nhỏ trên đầu, xoay người ra cửa:

“Mấy người đi trước đi, tôi tìm được con chó đó rồi về kinh đô sau.”

Hắn không tin mình lại thua một con chó? Đùa à!

Ngu An cảm động suýt khóc, nhìn Lăng Tinh Trừng đầy sùng bái, giọng mềm mại:

“Anh ơi, anh là anh trai tốt nhất trên thế giới.”

Nói xong, mặt bé đỏ bừng, xấu hổ bổ nhào vào lòng Ôn Tuần, trốn tiệt không dám nhìn Lăng Tinh Trừng nữa.

Lăng Tinh Trừng vẫn giữ bộ dáng kiêu ngạo bất cần, chỉ là đôi tai hơi hơi đỏ lên. Hắn lúng túng ho một tiếng, giấu đầu hở đuôi mà gật gù:

“Đương nhiên, bé con có mắt nhìn đấy, khen đúng người lắm!”

Ngu An coi Lăng Tinh Trừng đang tự khen mình, cười đến ngọt ngào, hai lúm đồng tiền hiện rõ trên má.

Cuối cùng, Lăng Tinh Trừng ở lại tiếp tục truy tìm chú chó mất tích, còn Ngu An cùng Lận Hoài Trần và Ôn Tuần lên đường về kinh đô trước. Đây là lần đầu tiên Ngu An ngồi máy bay. Khoảnh khắc máy bay cất cánh, đầu bé hơi choáng váng một chút, nhưng rất nhanh đã thích ứng được.

Ngu An mở to đôi mắt tròn xoe, nhìn qua cửa sổ máy bay ra bầu trời xanh thẳm, nơi những đám mây trắng bồng bềnh trôi. Không biết vì sao, bé rất thích ngắm nhìn khoảng trời này. Cảm giác như sau lớp mây dày kia, có một ai đó mà bé con luôn mong nhớ cũng đang dõi theo bé.

Ôn Tuần ngồi bên cạnh, thấy Ngu An không có dấu hiệu gì khó chịu thì mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, ánh mắt lại vô thức dừng trên khuôn mặt nghiêng tinh xảo của bé con.

Đáng yêu quá chừng. Không hiểu sao, cảm giác thỏa mãn xen lẫn yêu thương tràn ngập trong lòng Ôn Tuần. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Ngu An qua bức ảnh, anh đã không thể kìm lòng mà thích đứa trẻ này rồi.

Sự thật chứng minh, mắt nhìn người của anh không hề sai—Ngu An thật sự là một cục cưng đáng yêu.

“Bảo bối à, anh biết em thương con trai bảo bối của chúng ta. Nhưng có thể liếc mắt nhìn anh một cái không?”

Lận Hoài Trần tựa hẳn vào vai Ôn Tuần, giọng điệu đầy ai oán: “Anh sẽ không bị thất sủng thảm đến mức này chứ?”

Cuối cùng, Ôn Tuần cũng chịu bố thí cho Lận Hoài Trần một ánh mắt. Anh bình tĩnh quan sát khuôn mặt tràn đầy u oán kia trong vài giây, rồi nhẹ nhàng nghiêng đầu, hôn lên má Lận Hoài Trần  một cái, giọng điệu dỗ dành như đang an ủi trẻ con:

“Ngoan nào, An An còn nhỏ.”

Là người lớn rồi thì đừng có tranh sủng với con nít.

Ôn Tuần xưa nay rất ít khi chủ động như vậy, lần này lại đột nhiên cho Lận Hoài Trần một “phúc lợi lớn”. Lận Hoài Trần vui vẻ đến mức lập tức ôm luôn Ngu An vào lòng, cằm tựa lên đầu bé, cười tủm tỉm:

“An An của chúng ta đúng là đại bảo bối.”

Ngu An chớp chớp đôi mắt xanh biếc, vẻ mặt mờ mịt. Bé còn muốn nhìn trời xanh ngoài kia nữa mà. Vậy nên, Ngu An lập tức duỗi tay muốn ôm về phía Ôn Tuần 

Ôn Tuần đẩy đẩy Lận Hoài Trần, gỡ bé ra khỏi lòng anh ta rồi đặt lại vào chỗ ngồi sát cửa sổ ban đầu. Ngu An ngoan ngoãn nói cảm ơn ba ba, sau đó tiếp tục ghé vào cửa sổ nhìn trời xanh, mây trắng. Thỉnh thoảng bé lại liếc xuống những dãy núi trải dài bên dưới, như thể đang thưởng thức một bức tranh phong cảnh sống động.

Từ thôn Lạc Vân đến kinh đô mất gần ba tiếng đồng hồ. Sau một hồi tò mò ngó nghiêng, Ngu An bắt đầu mệt rã rời. Bé con ngồi đó, cái đầu gật gà gật gù, rõ ràng đã buồn ngủ đến mức ý thức mơ hồ, nhưng vẫn cố chấp mở mắt. Mỗi lần mí mắt hé lên được chút xíu thì ngay lập tức lại rơi xuống.

Lận Hoài Trần là người đầu tiên nhận ra tình trạng này. Anh nhìn một hồi, cảm thấy vô cùng thú vị, liền huých khuỷu tay vào Ôn Tuần, giọng đầy hứng khởi:

“Bảo bối, mau nhìn này, bé cưng đang ngủ gà ngủ gật kìa.”

Hai vị phụ huynh mới toanh hứng thú bừng bừng, tập trung toàn bộ sự chú ý vào cảnh tượng này, như thể đây là một sự kiện hấp dẫn.

Cuối cùng, Ngu An không chống nổi nữa, ngã luôn vào lòng Lận Hoài Trần. Khi đã quá buồn ngủ, trẻ con sẽ không còn quan tâm đang dựa vào ai—bé con cứ thế ngoan ngoãn gối lên ngực Lận Hoài Trần mà ngủ, bàn tay nhỏ vô thức bám lấy tay Ôn Tuần để tìm cảm giác an toàn.

Khi đến Lam Nguyệt Loan thì đã gần 8 giờ tối. Trên đảo vô cùng yên tĩnh, bốn bề đen kịt, chỉ có trang viên nhà họ Lận sáng rực ánh đèn lộng lẫy. Chiếc phi cơ tư nhân đáp xuống sân bay, xung quanh đã có các quan chức đứng đợi sẵn.

Lận Hoài Trần cởi áo khoác, nhẹ nhàng đắp lên người bé cưng đang say giấc. Ngu An nằm yên trên vai anh, khuôn mặt nhỏ nhắn áp sát vào áo, còn vô tư chảy một vệt nước miếng dài ngoằng.

Lận Hoài Trần nhìn mà dở khóc dở cười, nhẹ nhàng nhéo nhéo chóp mũi bé. Ôn Tuần thì bình tĩnh hơn, lấy giấy ra lau sơ cho đứa nhỏ rồi mới cùng nhau bước xuống phi cơ.

“Ai u! Gia chủ ngài như thế nào mà bây giờ mới…”

Vừa ra khỏi cửa, một người đàn ông trung niên bụng bia đã nhiệt tình chạy đến, định mở miệng nói gì đó. Nhưng còn chưa kịp lên tiếng, ông ta đã bị Ôn Tuần tặng cho một ánh mắt lạnh lẽo. Ánh mắt kia sắc bén đến mức khiến ông ta lập tức im bặt, lời nói vừa tới cổ họng liền nuốt trở lại.

Ôn Tuần hạ giọng: “Có con nít đang ngủ, đừng có ồn.”

Lúc này, giám đốc Ngô mới để ý thấy trong lòng Lận Hoài Trần đang ôm một đứa bé. Gần đây, tin đồn về việc gia chủ họ Lận chuẩn bị nhận con nuôi đã lan truyền rầm rộ trong giới thượng lưu, nhưng ông ta vốn không tin lắm. Nhà họ Lận và nhà họ Ôn đều là danh gia vọng tộc hàng đầu, làm sao có thể dễ dàng nhận một đứa trẻ không cùng huyết thống?

Vậy mà bây giờ, hai người này thực sự mang về một đứa nhỏ.  Giám đốc Ngô bị sốc không nhẹ, tranh thủ lén liếc nhìn kỹ khuôn mặt của Ngu An vài lần. Đây chính là Thái tử tương lai, phải nhớ kỹ.

Lận Hoài Trần đột nhiên giơ tay che lại đôi tai nhỏ của Ngu An, đồng thời ngước mắt nhìn giám đốc Ngô—người vẫn đang nghển cổ nhìn tới nhìn lui.

“Có chuyện gì?”

Giám độc Ngô lập tức nở một nụ cười nịnh nọt:

“À, cái này… Tôi nghe nói CAF kế hoạch sắp mở thêm một vài suất. Tôi muốn gửi con trai nhà mình vào, không biết có vinh hạnh….”

CAF là nơi đào tạo dị năng giả hàng đầu, nơi đã sản sinh ra vô số nhân tài mạnh mẽ. Trong số đó, nổi bật nhất chính là S-class Phán Quyết Quan 【Phần Tẫn】. Giám đốc Ngô len lén liếc qua Ôn Tuần. Quan trọng nhất là—Ôn Tuần chính là người phụ trách kỹ thuật tổng thể của CAF.

Nhà họ Ngô ở kinh đô cũng thuộc hàng có máu mặt, quyền thế không nhỏ. Nhưng dù vậy, muốn tranh một suất vào CAF cũng lực bất tòng tâm. Đành phải lợi dụng mối quan hệ hợp tác với nhà họ Lận mà chạy đến nhờ vả Lận Hoài Trần.

Nghe xong lý do, sắc mặt Ôn Tuần trầm xuống, hỏi thẳng:

“Con ông bao nhiêu tuổi?” Giám đốc Ngô lập tức trả lời: “Năm nay mới vừa tròn năm tuổi.”

Nghe vậy, ánh mắt Ôn Tuần thoáng hiện lên tia chán ghét, không nói thêm câu nào mà lặng lẽ đeo lại khẩu trang, sau đó đứng sát bên Lận Hoài Trần, quay đầu sang hướng khác, từ chối tiếp chuyện.

Giám đốc Ngô đứng đơ ra, không hiểu sao đột nhiên lại làm vị họ Ôn này mất hứng. Muốn chữa cháy mà không biết phải nói gì.

Lận Hoài Trần thì chỉ thản nhiên cúi đầu, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nhỏ của Ngu An, rồi mới nói:

“Danh ngạch của CAF kế hoạch do phía căn cứ quyết định. Ông tìm tôi cũng vô ích, cứ đi mà gặp người phụ trách bên đó.”

Chỉ một câu nói đã chặn đứng đường lui. Giám đốc Ngô nghe mà hiểu ngay—Lận Hoài Trần không có ý định can thiệp chuyện này. Nếu xét về lý thì nhà họ Lận là nhà đầu tư lớn nhất của CAF, chỉ riêng điểm này cũng đủ sức mở đường. Nhìn vào thân phận dù Lận Hoài Trần hay Ôn Tuần, việc giúp đỡ một cá nhân vào CAF rõ ràng không phải vấn đề gì to tát với họ.

Giám đốc Ngô tiếc nuối thở dài: “Vậy thì… làm phiền rồi.”

Nhìn bóng lưng ông ta ỉu xìu rời đi, Ôn Tuần bĩu môi đầy khó hiểu:

“CAF có phải cái bánh kem đâu, mà ai cũng nghĩ đến chuyện chia phần.”

Lận Hoài Trần bật cười: “Nhưng đối với bọn họ, đây chính là một chiếc bánh kem ngon lành. Chỉ có điều chiếc bánh này có độc.”

Ngu An chẳng hay biết gì về những tranh đấu bên ngoài. Bé con ngủ say sưa, tựa đầu vào vai Lận Hoài Trần mà chảy nước miếng. Lận Hoài Trần rảnh tay liền tranh thủ nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của bé cưng.

Ôn Tuần thấy vậy sợ Lận Hoài Trần nhéo đến mức đánh thức đứa nhỏ, thế là mỗi lần Lận Hoài Trần nhéo Ngu An, Ôn Tuần sẽ véo lại anh ta. Cứ thế, một nhà ba người vừa cãi nhau lặt vặt, vừa lên xe, một đường chạy thẳng về nhà.

Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây dày đặc, trải xuống nhân gian một màu ấm áp.

Trong trang viên nhà họ Lận, một cô hầu gái tay cầm bộ quần áo mới của cậu chủ nhỏ, bước chân vội vàng chạy lên lầu hai. Nhưng khi đến trước cánh cửa đóng chặt, cô dừng lại, lưỡng lự hồi lâu, chậm chạp không dám gõ cửa.

Lỡ như cậu chủ nhỏ mới tới còn đang ngủ thì sao? Cô hầu gái thật sự không muốn ngày đầu tiên đã lỡ tay chọc cậu chủ khó chịu. Vì thế, cô thà đứng đợi thêm một lát, chờ khi bên trong có động tĩnh mới dám gõ cửa.

Đúng lúc đó, Ôn Tuần từ phòng ngủ chính bước ra. Anh liếc nhìn về phía cửa phòng của Ngu An rồi nói:

“Đưa quần áo cho tôi, không cần làm phiền cô.”

Cô hầu gái vội gật đầu, cung kính đáp:

“Cậu chủ, đây là đồ mùa hè mới nhất sáng nay vừa được đưa đến. Trước khi ra ngoài, gia chủ đã tự tay chọn cho cậu chủ nhỏ. Ngoài bộ này, những bộ khác đều được đặt trong phòng để đồ.”

Lận Hoài Trần chọn cho Ngu An một bộ quần áo vô cùng đáng yêu: áo sơ mi tay ngắn màu cam đất kết hợp với áo khoác nhỏ màu cà phê, kèm theo cả một chiếc mũ lưỡi trai cùng tông. Chỉ cần tưởng tượng cảnh Ngu An mặc bộ này thôi cũng đã thấy đáng yêu hết nấc.

Ôn Tuần cầm quần áo, đẩy cửa phòng Ngu An bước vào. Bên trong phòng, rèm cửa kéo kín mít, điều hòa phả ra hơi lạnh dễ chịu. Trên giường, một cục nhỏ cuộn tròn trong chăn, ngủ say đến mức không nhúc nhích.

Anh kéo rèm cửa ra, ánh nắng từ bên ngoài xuyên qua lớp kính, soi rọi cả căn phòng rộng lớn đầy xa hoa.

Ngu An vẫn ôm chặt con hổ bông nhỏ đã rách te tua vào lòng. Ôn Tuần cúi người, chọc chọc vào má bé, giọng điệu nhẹ nhàng:

“Bé cưng An An, dậy thôi nào.”

Ngu An rầm rì hai tiếng, hàng mi dài khẽ run rẩy, từ từ mở mắt. Đầu óc bé con vẫn còn lơ mơ, chớp mắt nhìn Ôn Tuần một lúc lâu mới dần tỉnh táo.

“Ba ba~” Bé con hơi ngượng ngùng, rúc sâu vào chăn, kéo phần chăn ban nãy bị xốc lên che nửa khuôn mặt.

“Ba ba ơi, đây là đâu thế ạ?”

Ôn Tuần nhẹ nhàng trải bộ quần áo ra:

“Là nhà của chúng ta đó. Nào, dậy thôi. Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, xuống ăn nhé.”

Ngu An nhìn quanh một lượt, căn phòng này thật rộng rãi. Bức tường được dán giấy dạ quang hình sao trời, sàn trải thảm mềm mại, góc tường bày đầy búp bê, trên giường còn có một chiếc gối ôm hình cá heo to đến tận 1m8.

Đẹp quá đi mất.

Ngu An thích mê. Nhưng niềm vui ấy chỉ kéo dài được một giây, vì ngay sau đó, Ôn Tuần đã tiến tới định thay đồ cho bé. Ngu An còn chưa kịp phản ứng đã bị lột sạch, mặt lập tức đỏ bừng như quả cà chua chín. Bé quýnh quáng kéo chăn che lại, giọng lí nhí:

“Ba ba… con ngại lắm…”

Không mặc quần áo trước mặt người khác, Ngu An biết rõ là hành vi rất xấu hổ.

Ôn Tuần vẫn điềm nhiên như không, kiên nhẫn giúp bé thay đồ:

“Không sao đâu, ba là ba con mà.” Anh vừa chậm rãi cài từng chiếc cúc áo, vừa nói tiếp:

“Con vẫn là em bé, chưa thể tự chăm sóc bản thân được. Vậy nên ba sẽ chăm con cho đến khi con lớn lên.”

Nghe vậy, Ngu An ngoan ngoãn giơ tay để Ôn Tuần mặc đồ giúp. Bé cảm nhận được chất liệu mềm mại của quần áo mới, cảm giác thích thú nhanh chóng xua tan sự ngại ngùng ban đầu.

“Nhưng con biết mặc đồ mà…”

Từ trước đến giờ, bé vẫn luôn tự mình lo cho bản thân mà.

Động tác trên tay Ôn Tuần thoáng dừng lại. Anh chợt nhớ ra rằng, vì hoàn cảnh, Ngu An buộc phải trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ cùng trang lứa. Đến chuyện tự mặc quần áo cũng chẳng thể làm khó bé con.

Sau vài giây im lặng, Ôn Tuần vừa cài nút áo cuối cùng, vừa điềm nhiên nói ra sự thật:

“Ba thích giúp con mặc quần áo.”

Giọng anh bình thản, nhưng ánh mắt thì lấp lánh mong chờ.

“Ba cũng là lần đầu làm ba, trước đây chưa từng giúp ai mặc đồ bao giờ. Cho ba thử chút, được không?”

Nói rồi, Ôn Tuần dùng ánh mắt đầy vẻ cầu xin nhìn Ngu An.

Lần này nếu bé từ chối, có khi nào bị coi là bắt nạt ba ba không? Ngu An vốn thích Ôn Tuần, đương nhiên không muốn làm ba ba buồn. Bé ngập ngừng một chút rồi lí nhí đáp:

“…Vậy… Cảm ơn ba ba ạ.”

Ôn Tuần nghe vậy liền hài lòng hôn lên má bé cưng một cái, sau đó tiếp tục giúp bé mặc áo khoác và quần, tỉ mỉ chỉnh sửa để Ngu An trông thật gọn gàng, đáng yêu. Cuối cùng, anh rút điện thoại ra, "răng rắc răng rắc" chụp vài tấm ảnh rồi gửi thẳng cho Lận Hoài Trần.

Lúc này, tại một cuộc họp cấp cao… Bên trong phòng họp trang nghiêm, một nhân viên kiểm tra đang căng thẳng báo cáo, mồ hôi lấm tấm trên trán:

“Từ trường tinh thần lực của tầng khí quyển ngoài không gian đã vượt mức bình thường gần mười vạn lần! Đồng thời, hệ thống ‘Thanh Điểu’ đã phát hiện một loại dị chủng chưa từng được ghi nhận trước đây.”

“Họ cực kỳ mạnh! So với tất cả các dị chủng từng được phát hiện, bọn họ còn mạnh hơn rất nhiều! Hiện tại, họ vẫn đang lượn lờ ngoài tầng khí quyển, trước mắt chưa có dấu hiệu tấn công…”

Nhân viên kiểm tra vừa báo cáo xong thì thấy cả phòng họp im phăng phắc. Không ai lên tiếng. Cậu ta ngẩng đầu, định hỏi có vấn đề gì không, nhưng ngay lập tức phát hiện tất cả mọi ánh mắt đều đang đổ dồn về phía gia chủ Lận Hoài Trần.

Mà vị tổng tài lạnh lùng nghiêm khắc này… lại đang chăm chú nhìn màn hình điện thoại với ánh mắt dịu dàng đến mức muốn tràn ra ngoài, còn đang bận gõ chữ trả lời tin nhắn.

Người ngồi cạnh khẽ nhướng mày, cố nín cười nhưng vẫn không nhịn được làm mặt quỷ, âm thầm trêu ghẹo.

Không khí phòng họp trong thoáng chốc yên lặng như tờ. Lận Hoài Trần cuối cùng cũng nhận ra sự khác thường, khẽ ho nhẹ một tiếng, đặt điện thoại xuống, giọng thản nhiên:

“Người nhà của tôi vừa nhắn tin. Con mặc đồ mới, nhất quyết phải bắt xem hình… Khụ… Được rồi, mọi người tiếp tục đi.”

Một giây sau, tất cả đều đồng loạt quay sang nhìn nhau— Nhà họ Lận thật sự đón về một Thái tử rồi.

Một quan chức cấp cao cũng có con nhỏ cười cười, gật gù nói:

“Trẻ con mà, lúc nào cũng thích quấn lấy ba mẹ. Nhà tôi cũng vậy, chỉ cần tôi không bắt máy là kiểu gì về nhà cũng bị nháo cho banh nóc. Toàn là tổ tông nhỏ cả thôi.”

Lận Hoài Trần nhàn nhạt liếc đối phương một cái, giọng điệu thản nhiên nhưng ẩn ý rõ ràng:

“Nhà tôi thì ngoan hơn. Bé con rất đáng yêu, giống hệt ba ba nhỏ của bé. Không giống cái nhóc ma vương nhà ông, khác hệ hoàn toàn.”

Quan chức nọ: “…”

…. Có ai thấy câu này vừa như đang dằn mặt, vừa như đang khoe khoang trắng trợn không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play