Ngu An nhắm chặt mắt, trong lòng thầm đếm số, chờ con quái vật kia tự động rời đi. Nhưng bé không hề hay biết, ngay lúc này, một thực thể khổng lồ bán trong suốt lặng lẽ xuất hiện bên cạnh mình.

Ngay khi người đứng đầu của Uzathoth buông xuống, một cỗ uy áp khủng khiếp lan tràn khắp không gian. Đám quái vật đang lởn vởn ngoài kia lập tức chạy trốn tứ phía, run rẩy như gặp phải ác quỷ.

Cánh tay gớm ghiếc vừa thò vào khe cửa còn chưa kịp chạm đến Ngu An, đã bị sức mạnh vô hình nghiền thành bột mịn, tan biến vào hư vô.

Tinh Kỳ Nhất—chó con của Ngu An—sợ đến mức đuôi kẹp chặt, run bần bật. Nó không thể nhìn thấy thực thể đang ẩn giấu trong không gian, nhưng cảm giác sợ hãi còn mạnh hơn tất cả những gì nó từng trải qua. Trong hoảng loạn, nó bấu chặt vào cổ áo Ngu An, cố gắng tìm kiếm cảm giác an toàn.

Ngu An nghe ngóng một lúc, không còn tiếng động lạ nào nữa. Bé con thử hé mắt ra… Quả nhiên, cánh tay quái dị kia đã biến mất hoàn toàn. Ngu An nhẹ nhàng thở phào, vỗ vỗ chó con vẫn đang run lẩy bẩy trong lòng mình.

"Không sao đâu, quái vật đi mất rồi nè."

Ngu An dịu dàng an ủi đồng bọn nhỏ. Đối với bé, việc thỉnh thoảng có quái vật thò ra dọa đã thành chuyện quá bình thường, quái vật đã biến mất, cơn buồn ngủ cũng dâng lên.

Ngu An ngáp dài một cái, đôi mắt lờ đờ phủ sương mù vì cơn buồn ngủ kéo đến. Bé con đặt chó con xuống bên gối, dịu dàng xoa đầu nó: "Không sợ, buồn ngủ thì ngủ thôi. Tinh Kỳ Nhất, ngủ ngon ~"

Tinh Kỳ Nhất thì chẳng ngủ ngon nổi. Chó con xoay vòng vòng trên giường, cảm giác như có thứ gì đó cực kỳ nguy hiểm vẫn đang lởn vởn đâu đây. Nhưng sau một hồi quan sát, nó phát hiện ở cuối giường hình như cảm giác đáng sợ kia bớt đi nhiều. Thế là, chó con đáng thương ngoan ngoãn cuộn tròn lại ở dưới chân giường, vừa ấm vừa an toàn, cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.

Trong khi đó, Ngu An ngủ rất ngon. Khuôn mặt nhỏ nhắn áp lên gối mềm, đôi môi hồng hồng hơi hé mở, trông đáng yêu đến mức có thể "sát thương" bất cứ ai nhìn thấy.

Đột nhiên,  một cái xúc tua nhẹ nhàng vươn ra, chọc chọc vào mặt Ngu An. Cảm giác mềm mại như bông khiến chủ nhân của xúc tua thoáng ngẩn người. Sau một lúc… lại chọc chọc thêm lần nữa.

Cơ thể khổng lồ dần thu nhỏ lại. Một người đàn ông cao lớn, sở hữu đôi mắt xanh biếc, đứng lặng bên mép giường, cúi đầu quan sát bé con đang say ngủ.

Các ấu tể của chủng tộc hắn lúc nào cũng tràn ngập khí tức bạo ngược. Trên người bọn chúng có vô số hoa văn đen đặc trưng, chỉ cần hơi động một chút là có thể gây ra tinh thần công kích mạnh mẽ

Nói ngắn lại, trắng nõn, mềm mại như một cục bông, không có bất kỳ dấu hiệu nào của chủng tộc hắn.

Người đàn ông khẽ nhíu mày. Ngón tay thon dài đưa ra, chạm nhẹ vào khuôn mặt bé con. Sắc đen u ám từ hoa văn trên mu bàn tay hắn đối lập hoàn toàn với làn da trắng mịn như sữa của bé.

Ngu An theo phản xạ co người cuộn lại thành một cục, đôi mày khẽ chau lại, hiển nhiên là không vui vì bị làm phiền khi ngủ. Khi bị chọc vài lần liên tiếp, bé phát ra tiếng rầm rì nhỏ xíu, sau đó mò mò vươn tay ôm luôn thứ đang làm phiền mình.

Hơi thở quen thuộc này khiến Ngu An cảm thấy một cảm giác an toàn mà trước nay chưa từng có. Bé vô thức cọ cọ khuôn mặt mềm mịn lên bàn tay của người đàn ông, giọng nỉ non mơ màng:

“Bà nội, ôm con một cái…”

【……】

Người đứng đầu Uzathoth mở to mắt. Hắn cúi đầu nhìn cái ấu tể gan to bằng trời này.

Bình thường, dù có nghịch ngợm cỡ nào thì các ấu tể trong tộc cũng không dám ho he trước mặt hắn. Áp chế huyết mạch khiến bọn chúng trời sinh khiếp sợ sự hiện diện của người đứng đầu. Nhưng bé con này… Dám ôm hắn?

Uzathoth rũ mắt nhìn chăm chú Ngu An, không lập tức rút tay ra mà chỉ lặng lẽ ngồi bên mép giường. Chỉ khi không gian xung quanh không còn chịu nổi áp lực từ thần lực, mới chậm rãi biến mất.

Trước khi đi, hắn cắt qua đầu ngón tay, để một giọt huyết dịch nhỏ vào miệng Ngu An. Ấu tể này trông yếu ớt quá, rõ ràng là bị suy dinh dưỡng. Máu của một Uzathoth thành niên có thể bổ sung dinh dưỡng cho ấu tể—mà bé con trắng trẻo như cục bông này, rõ ràng cần được bồi bổ.

【Nhanh lớn lên đi…】

Một giấc ngủ ngon lành trôi qua, Ngu An tỉnh dậy với tâm trạng vô cùng phơi phới. Bé con vươn vai duỗi người, cảm giác cực kỳ sảng khoái, đột nhiên cảm giác trong miệng có chút vị ngọt, chép miệng hai cái, bắt đầu ngồi suy nghĩ xem tối qua mình có ăn kẹo không.

Hay là lúc ngủ mơ, bé lỡ ăn một viên kẹo rồi quên mất?

Không nhớ ra được, Ngu An cũng không quan tâm nữa. Bé nhanh chóng ôm theo chó con Tinh Kỳ Nhất, cùng nhau ra ngoài "đi làm". Hôm nay, trên đầu Tinh Kỳ Nhất treo một chiếc túi nilon, trong đó đựng toàn vỏ chai nhặt được. Nó vừa đi vừa nhảy nhót tung tăng, lúc nào cũng xoay vòng vòng quanh Ngu An.

Mỗi lần Ngu An nhặt được một cái chai và nhét vào túi của Tinh Kỳ Nhất, chó con sẽ vui vẻ quẫy đuôi, còn bé thì mỉm cười cong cong đôi mắt.

Bộ đôi "bé con & cún cưng đi nhặt chai" dễ thương đến mức khiến người qua đường không kiềm được mà rút điện thoại ra chụp hình lia lịa. Không ít người còn bị độ đáng yêu này "sát thương" nặng nề, theo bản năng mà tiến lại gần hơn.

Thấy càng lúc càng có nhiều người vây quanh mình, Nhu An bắt đầu căng thẳng. Bàn tay nhỏ vô thức siết chặt góc áo, ký ức không mấy vui vẻ chợt ùa về. Lúc bà nội qua đời, bé được một chị gái tóc ngắn ôm về nhà. Khi đó, rất nhiều người đã vây lại xem, ánh mắt hoặc thương hại, hoặc chế giễu, không chút che giấu mà chiếu thẳng vào người bé.

Ngu An đã bị ánh mắt ấy áp lực đến mức run rẩy. Từ đó, bé rất sợ những tình huống bị mọi người vây quanh nhìn chằm chằm. Bé mím chặt môi, vội vàng nhặt nhanh mấy cái chai gần đó, sau đó lập tức chạy chậm về phía trước, nhỏ giọng gọi:

“Tinh Kỳ Nhất, về nhà thôi.”

Chó con lập tức vẫy đuôi hớn hở chạy theo, cái túi nilon đung đưa theo từng bước nhảy.

Mấy ngày liên tiếp, Ngu An đều dắt theo Tinh Kỳ Nhất đi loanh quanh gần nhà nhặt chai. Một nửa số tiền kiếm được bé nhét vào dưới gối nhỏ, còn một nửa thì… mua xúc xích cho chó con.

Nhưng ba bữa cơm một ngày tốn tiền nhiều hơn bé nghĩ. Một hai đồng tiền lẻ kiếm được mỗi ngày rõ ràng không đủ sống, Ngu An chỉ có thể bất lực nhìn số tiền dưới gối ngày một vơi đi.

Bé con ủ rũ ngồi trên giường, trước mặt bày vài tờ tiền lẻ mười đồng, chậm rãi đếm từng tờ: “Một… hai… ba… sáu…”

Chỉ còn sáu tờ, Ngu An mới học đếm số không lâu, phần lớn học từ miệng người khác nói ra, trong đầu chỉ nhớ được vài con số cơ bản. Nhưng nếu ngay cả bé cũng có thể đếm được số tiền còn lại, vậy chứng tỏ là tiền của bé còn rất ít rất ít.

Ngu An mặt mày ủ dột, ôm chặt lấy Tinh Kỳ Nhất, giọng non nớt nghe càng mềm nhũn:

“Tinh Kỳ Nhất, chúng ta nghèo quá rồi, sắp không có cơm ăn, sẽ bị đói bụng mất thôi.”

Chó con chẳng hiểu chuyện đời, vẫn cứ vẫy đuôi phấn khích, cả người toát ra hơi thở ‘vô ưu vô lo’.

Sau đó, nhờ vớt vát được năm đồng tiền từ chỗ ông Vương, Ngu An lại như thường lệ mua xúc xích cho Tinh Kỳ Nhất. Bé con ngồi trên bồn hoa, mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản. Cánh tay gầy gò lộ ra ngoài, hoàn toàn không có thịt như mấy đứa trẻ cùng tuổi.

Thấy Tinh Kỳ Nhất vui vẻ gặm xúc xích, Ngu An cũng bị lây sự hạnh phúc. Khóe môi cong lên hai lúm đồng tiền nhỏ lộ ra, đôi mắt xanh biếc lấp lánh như ánh sao.

Đột nhiên, một con mèo tam thể từ trong bụi cỏ nhảy ra. Nó chậm rãi liếm lông, ngẩng đầu đảo mắt một vòng giữa đám đông, rồi nhắm thẳng về phía một cô gái trẻ.

"Meo~" Mèo con kêu một tiếng ngọt xớt, sau đó thản nhiên nằm xuống ngay tại chỗ, lộ ra cái bụng mềm mại. "Meo~"

Ngu An nghe hiểu được tiếng mèo con nói:

【Này, hai chân, có muốn nuôi ta không?】

Quả nhiên, cô gái kia lập tức bị độ dễ thương sát thương chí mạng, há hốc mồm rú lên. Cô thử thăm dò đưa tay chạm vào đầu con mèo, nó ngoan ngoãn vươn cổ cọ cọ tay cô.

"Trời ơi, nó ngoan quá!" Cô gái phấn khích bế con mèo lên, quay sang hét với bạn mình:

"Nó muốn theo tao về nhà rồi! Từ nay tao chính thức trở thành mẹ bỉm của bé mèo!”

Cô gái trẻ vui vẻ ôm mèo con rời đi, chẳng hề để ý bên này có một bé con mắt tròn xoe đang trông mong nhìn theo.

Hóa ra, chỉ cần làm vậy là có thể tìm được mẹ sao? Cái đầu nhỏ của Ngu An không nhanh nhạy lắm, nhưng sau một hồi xoay vòng vòng, bé cũng tự đưa ra kết luận: Vậy ra ba mẹ không đến tìm bé, là vì bé chưa đi tìm họ trước?

Nghĩ đến đây, Ngu An lập tức hào hứng. Bé con quay qua quay lại quan sát những người xung quanh, ánh mắt đột nhiên dừng lại khi nhìn thấy một người trông có vẻ rất đáng tin.

Người đó mặc đồ kín mít, đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, chỉ lộ ra một đôi mắt đen láy xinh đẹp. Từ dưới mũ, mái tóc dài đen nhánh thoáng lộ ra vài sợi, trông vừa bí ẩn vừa thu hút cũng đang nhìn bé.

Tóc dài, mắt đẹp, hai đặc điểm này lập tức khiến Ngu An nghĩ đây là một chị gái xinh đẹp và tốt bụng. Một lớn một nhỏ cách một đám đông chằm chằm nhìn nhau vài giây, sau đó, Ngu An cộp cộp cộp chạy tới.

Ngay khoảnh khắc Ngu An đến gần, hai người đàn ông đi theo Lận Hoài Trần lập tức căng như dây đàn.

Một trong hai người là thiếu niên tóc đỏ, miệng còn ngậm cây kẹo, híp mắt nhìn Ngu An, rồi hích nhẹ người bên cạnh, hỏi nhỏ: “Đây là Thái tử tương lai?”

Người đàn ông trung niên đứng bên cạnh nghe vậy ngẩng đầu, nhưng lại đột nhiên bắt gặp ánh mắt của Lận Hoài Trần. Khoảnh khắc ấy, ông ta lập tức cúi gằm mặt, không dám hó hé một tiếng.

Thiếu niên tóc đỏ chưa nhận được câu trả lời, mất kiên nhẫn búng cây kẹo trong miệng, nhướn mày: “Này, tôi đang nói chuyện với ông đấy. Cơ bản nhất của phép lịch sự có không?”

Người đàn ông trung niên đành phải hạ giọng nói nhỏ: "Hẳn là vậy, gia chủ và ngài Ôn đến đây chính là vì đứa nhỏ này."

Thiếu niên tóc đỏ hứng thú đánh giá Ngu An, gật gù nhận xét: "Nhóc con này trông đáng yêu thật đấy, nhưng sao chẳng giống hai người kia gì hết, lẽ ra phải là một nhóc ác ma, chuyên quậy phá cả ngày mới đúng."

Người đàn ông trung niên không dám hó hé, thiếu niên tóc đỏ càng nói càng hăng, nhưng nói đến cuối cùng lại có chút bực mình:

"…Mệt ghê! Chán chết đi được! Đáng lẽ giờ này tôi phải có mặt ở một nơi nguy hiểm nhất thế giới để truy đuổi dị chủng, chứ không phải đứng đây xem Hoàng đế Hoàng hậu nhận con thất lạc."

Người đàn ông trung niên cười gượng: "Nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ họ mà. Dù sao cũng nhẹ nhàng, không có gì nguy hiểm."

Thiếu niên tóc đỏ cười khẩy:

"Một người là kẻ mạnh nhất trong cấp S, một người là 【Tuyệt đối miễn dịch】,mà kêu bảo vệ họ? Buồn cười! Chẳng qua là bắt chúng ta làm camera giám sát di động thôi."

Người đàn ông trung niên xấu hổ không nói gì thêm. Thiếu niên này khác hẳn ông, đại lão cấp S có thể thoải mái đánh giá người cùng cấp, còn ông chỉ là một kẻ tép riu được điều đi cho đủ số lượng.

Bên kia, Ngu An đã chạy đến chỗ Ôn Tuần, tay nhỏ nắm chặt góc áo người ta, cố gắng ngẩng đầu lên, lấy hết can đảm, lắp bắp nói:

"Chị, chị… có thể làm mẹ em không?"

"Em dễ nuôi lắm, ăn cũng không nhiều đâu, em còn có thể nhặt rác kiếm tiền mỗi ngày được năm đồng…"

Ngu An cố gắng nói hết những lời này, đến mức mặt từ từ đỏ bừng, nhưng người đối diện lại vẫn im lặng, không phản ứng gì. Ngu An bắt đầu lo lắng, ngón tay nhỏ cũng từ từ buông lỏng góc áo.

Đúng lúc này, một tiếng cười khẽ vang lên, thu hút sự chú ý của bé. Ngu An quay sang, nhìn thấy một chú rất cao, rất đẹp trai, một tay đặt lên vai ‘chị gái’, trong mắt còn ẩn chứa ý cười.

Chú cao lớn ngồi xổm xuống, đưa tay xoa đầu bé con, giọng nói trầm thấp dễ nghe:

"Cậu ấy là con trai, không thể làm mẹ bé được. Nhưng bọn chú có thể làm ba ba của bé, chịu về với bọn chú không?"

Ngu An mắt tròn xoe, nhìn chằm chằm vị ‘chị gái’ bịt kín mặt kia, theo bản năng đưa tay lên miệng cắn cắn, rồi nghiêng đầu thắc mắc: "Con trai ạ?"

Ôn Tuần nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, rồi tháo mũ và khẩu trang xuống. Dưới ánh mặt trời, gương mặt tinh xảo đẹp đẽ hiện ra rõ ràng. Đôi mắt hơi xếch, mang theo một loại áp lực vô hình, chỉ cần im lặng nhìn cũng có thể khiến người khác căng thẳng.

Ngu An sững người vài giây, rồi nhỏ giọng lùi về sau, trông chẳng khác gì một bé thú nhỏ bị hoảng sợ, dáo dác nhìn quanh tìm đường chạy.

Trẻ con mà hoảng loạn thì rất dễ bị người lớn phát hiện. Ôn Tuần khẽ động ngón tay, nhưng không tiến lên, mà lại đẩy đẩy Lận Hoài Trần, ra hiệu cho anh: Mau dỗ bé con đi.

Lận Hoài Trần mỉm cười, khom lưng bế bổng Ngu An lên. Bé con nhẹ bẫng, nằm gọn trong khuỷu tay anh chẳng khác gì một cục bông nhỏ.

"Không phải bé con nói muốn về nhà với bọn chú sao? Sao giờ lại định chạy rồi? Con trai không thể nói mà không giữ lời nha.”

Ngu An đã lâu lắm rồi chưa được ai ôm như vậy, cả người cứng đờ, không biết đặt tay ở đâu, cũng không dám đụng vào bộ vest sạch sẽ, sang trọng của Lận Hoài Trần. Bé con khẽ rụt người, giọng nhỏ như muỗi kêu:

"Không, không có không giữ lời."

Bé chỉ là hơi sợ một xíu thôi.

Lận Hoài Trần nhìn bộ dáng ngoan ngoãn mà lại run rẩy của bé con, buồn cười nhưng vẫn nhẹ giọng dỗ dành, khác hẳn khi nói chuyện với cấp dưới, anh đối với bé con giọng ôn hòa kiên nhẫn hơn nhiều:

"Vậy bé con tên gì, có thể nói cho chú nghe được không?"

Ngu An chớp chớp mắt, ngoan ngoãn trả lời: "Là Ngu An ạ."

"Ngu trong Ngu mỹ nhân, An trong An tâm đúng không?" Lận Hoài Trần giả vờ không biết, xoa xoa đầu mềm xù xù của bé con, còn không quên trêu thêm câu: "Tên hay thật đó, y như bé con, đúng là mỹ nhân nha."

Ngu An hoàn toàn không biết tên bé viết thế nào, nghe Lận Hoài Trần giải thích rành mạch như vậy, lập tức mơ màng gật đầu theo, hai mắt đầy vẻ tin tưởng:

"Ừm ừm, tên hay thật.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play