Ngu An quyết định không tiêu luôn trăm đồng cuối cùng. Bé con cẩn thận nhét tiền dưới gối đầu, nhưng rồi lại cảm thấy không yên tâm, bèn đổi ý, giấu nó sâu hơn nữa vào bên trong ruột gối.
Ngồi trên mép giường, Ngu An suy nghĩ một lúc. Bé đã ba tuổi rồi, là một bé con trưởng thành! Phải tự tay kiếm tiền nuôi sống chính mình thôi!
Ngu An nghiêm túc gật đầu, đảo mắt nhìn quanh căn phòng trống huơ trống hoác, rồi dừng lại ở chiếc túi nilon dưới đất. Không chần chừ, bé nhảy xuống giường, nhặt lấy túi.
Giờ thì, đi nhặt chai nhựa kiếm tiền thôi!
Ngu An nhớ siêu thị cô bán hàng từng nói có thể mang chai nhựa đến chỗ ông Vương đầu ngõ đổi lấy tiền. Mà có tiền là mua được kem.
Ngu An đã từng mua kem một lần khi có nhiều tiền, kem ăn rất ngon, nhưng hơi đắt.
Nếu nhặt nhiều chai nhựa được nhiều tiền, bé sẽ tự khen thưởng bản thân một cây kem. Nghĩ vậy, Ngu An tràn đầy động lực, tay xách túi, dọc theo đường mà đi, mắt không ngừng quét tìm chai nhựa.
Chẳng mấy chốc, túi đã có hai, ba cái chai. Đang hí hửng nhặt tiếp, bé bỗng thấy một ông lão cũng xách theo một túi to nhặt chai nhựa. Túi của ông rõ ràng xịn hơn túi của Ngu An, mà còn đầy ắp chai.
Ngu An nhìn chằm chằm vào chiếc túi to tướng kia, lại nhìn lại túi của mình chỉ có hai ba chai nhựa. Thế là quyết định đi theo sau ông lão, coi xem ông ấy có tuyệt chiêu gì không, học hỏi kinh nghiệm.
Bé thấy ông lão dùng một cái kẹp gắp chai nhựa trong thùng rác, giẫm bẹp nó rồi bỏ vào túi. Xong thùng này, ông chuyển qua thùng khác.
Ngu An đứng quan sát một lúc, rồi nhận ra cách này không phù hợp với mình. Bởi vì bé… còn chưa cao bằng cái thùng rác nữa.
Haiz… Vậy chỉ có thể nhặt chai nhựa trên đất thôi.
Ngu An tiu nghỉu quay người bỏ đi. Nhưng đúng lúc này, ông lão bỗng gọi với theo:
"Bé con kia, nhà con đâu?" Ông nhìn bộ quần áo đã bạc màu của Ngu An, lại thấy bé con xách theo túi nilon, bèn nhíu mày. "Sinh con ra xong rồi bỏ bê? Giới trẻ thời nay đúng là…"
Nghe vậy, Ngu An liền lên tiếng bênh vực: "Bà nội con rất tốt."
"Vậy bà nội con đâu? Sao lại để con đi nhặt rác thế này? Còn ba mẹ con đâu?"
"Con không có ba mẹ… Bà nội… bà nội mất rồi…" Giọng bé con nhỏ dần, đôi mắt xanh biếc ngân ngấn nước. "Nhưng bà nội rất thương con… bà thích con nhất…"
Dù đã lâu rồi, nhưng mỗi khi nhớ đến bà, tim Ngu An vẫn đau nhói. Đêm hôm đó… là một ký ức quá bi thảm. Dù có trải qua bao lâu đi nữa, vết thương đó cũng chẳng bao giờ lành lại.
Ông lão sững sờ, thoáng chốc không biết nói gì. Ông buông túi xuống, vội vàng lau đôi tay bẩn lên quần áo rồi xoa đầu Ngu An. "Xin lỗi con, ông nói sai rồi… ông…"
Ông lão cứng ngắc, không biết phải làm sao. Ông chỉ là một người nhặt ve chai, có thể giúp được gì cho cậu bé đáng thương này đây?
Sau một hồi trầm tư, ông thở dài, lấy từ túi ra mấy chai nhựa, bỏ vào túi của Ngu An. Khuôn mặt già nua, sạm nắng của ông hiện lên vẻ khó xử. Rồi ông lại nhấc túi lên, tiếp tục đi nhặt chai.
Ngu An nhìn theo bóng dáng ông lão rời đi, rồi lại nhìn túi nilon đầy chai nhựa của mình. Bé con chạy lên phía trước, trịnh trọng cúi người nhỏ bé xuống, nói to: "Cảm ơn ông ạ"
Ông lão bật cười, xua tay ý bảo bé con mau đi đi.
Ngu An xách theo chiếc túi căng đầy chai nhựa, đi tìm ông Vương đầu ngõ. Bé con ưỡn thẳng lưng, lấy hết dũng khí, rồi dùng âm lượng to nhất có thể mà gọi:
"Ông Vương ơi! Con có thể đổi đống này lấy tiền không ạ?"
Ông Vương nhìn bé con, khẽ thở dài. Ông biết Ngu An. Phải nói là cả cái xóm nhỏ này ai cũng biết thằng bé. Năm đó, vụ thảm án kinh hoàng đã chấn động cả vùng quê và Ngu An là người duy nhất sống sót, cũng chẳng còn ai thân thích. Ai giúp được gì thì cũng đã giúp hết sức.
"Được rồi, đưa đây ông cân thử xem nào." Ông Vương đặt chiếc túi lên cân điện tử, nhìn con số hiển thị mà cười cười. "Ừm! Cũng khá đấy! Nào, Tiểu An, đây là 5 đồng cho con."
Ngu An không hề biết túi chai nhựa này thực ra chưa đáng giá một đồng, chỉ là ông Vương thương tình mà cho thêm. Bé con vui vẻ nhận lấy đồng tiền, cẩn thận sờ sờ, đôi mắt xanh biếc lấp lánh như chứa đầy sao. Giọng có chút ngại ngùng nhưng vẫn không giấu được phấn khích: "Cảm ơn ông Vương ạ!"
Ông Vương cười sảng khoái, bàn tay thô ráp xoa xoa đầu cậu bé. "Lần sau nhặt được nhiều nữa thì cứ mang tới cho ông đổi tiền."
Ngu An gật đầu thật mạnh, hài lòng cầm tiền rời đi. Trên đường về nhà, khi ngang qua một bụi cỏ ven đường, bé bỗng nghe thấy âm thanh r*n rỉ khe khẽ phát ra từ bên trong.
【 Đói quá... 】
Ngu An dừng bước, tò mò vạch đám cỏ ra. Trong bụi rậm, một chú chó con nhỏ xíu đang nằm cuộn tròn. Bộ lông ướt nhẹp, trông vừa tội nghiệp vừa nhếch nhác.
Thấy Ngu An, chó con theo phản xạ cong lưng, gầm gừ đe dọa. Ngu An chưa bao giờ gặp con chó nhỏ nào mà dữ như vậy, liền giật mình lùi lại mấy bước.
Chó con trợn mắt nhe răng: 【Tránh ra! 】
Ngu An từ nhỏ đã có khả năng nghe hiểu lời động vật. Bà nội từng dặn bé rằng đây là bí mật của riêng bé thôi, không được kể cho ai biết.
Ngu An nhìn quanh, chắc chắn không có ai, liền nhẹ nhàng gọi: "Chó con ơi."
Chó con sững lại, có vẻ cảm nhận được Ngu An không có ác ý. Nó phe phẩy cái đuôi, rón rén tiến lại gần, cổ họng phát ra tiếng rên nho nhỏ như làm nũng:
【Cậu không đánh tôi?】
Ngu An lắc đầu. Chó con lập tức mừng rỡ, nhảy tưng tưng hai vòng.
Ngu An thử đưa tay xoa đầu nó, chó con ngoan ngoãn ngẩng lên, dụi dụi vào bàn tay nhỏ, rồi nhiệt tình liếm ngón tay bé.
Ngu An cười tít mắt, nhìn chó con nhỏ gầy trơ xương. Bé con đứng dậy, siết chặt đồng tiền vừa kiếm được, chạy tới tiệm tạp hóa gần đó mua hai cây xúc xích.
Bé con loay hoay một lúc mới bóc được lớp vỏ ngoài, còn chưa kịp ăn đã nuốt nước miếng ừng ực. Nhưng rồi, vẫn đưa xúc xích đến trước mặt chó con, giọng ngọt ngào:
"Chó con, ăn đi này."
【Thích!】
Chó con mừng rỡ vẫy đuôi, ngoạm lấy cây xúc xích mà nhai ngon lành. Ăn xong, nó hớn hở chạy quanh chân Ngu An mấy vòng, bám dính lấy bé, đuổi kiểu gì cũng không đi. Cuối cùng, nó cứ thế theo Ngu An về căn nhà tôn nhỏ xíu.
Nhìn chó con chạy loanh quanh khắp nơi, Ngu An cảm thấy vui không tả nổi. Bé cúi xuống, bế bổng nó lên, nhẹ nhàng ghé sát tai chó con, thủ thỉ:
"Mình không có nhiều tiền đâu, chó con không được ngày nào cũng ăn xúc xích nhé... Mình sẽ nhặt vỏ chai để nuôi chó con"
Nói xong, Ngu An có hơi chần chừ. Bản thân bé không có đồ ăn ngon, vì nhiều thứ ngon thì quá đắt. Nhưng xúc xích cho chó con thì lại rẻ, chỉ cần bé nhặt thêm nhiều chai nhựa hơn là đủ mua cho chó con ăn rồi.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Ngu An càng thêm kiên định. Bé con nắm chặt nắm tay, quyết tâm phải chăm chỉ nhặt chai hơn nữa!
Chó con vẫy đuôi lia lịa, đôi mắt sáng long lanh: 【Tôi thích cậu!】\
Chó con dụi đầu vào cằm Ngu An, trong mắt đầy sự ỷ lại. Nó không quan tâm chủ nhân có tiền hay không, nó chỉ biết rằng… nó đã có nhà.
Có một người bạn nhỏ bầu bạn khiến tâm trạng Ngu An vui lên hẳn. Bé quyết định đặt tên cho chó con là Tinh Kỳ Nhất, bởi vì hôm nay là một ngày đặc biệt.
Trước đây, bà nội từng kể chuyện, nhân vật chính trong truyện cũng đặt tên cho bạn đồng hành của mình theo ngày cuối tuần. Ngu An còn nhỏ, vốn không nghĩ ra cái tên nào hay ho, thế là liền bắt chước, gọi chó con là Tinh Kỳ Nhất.
Tối hôm đó, khi vừa chợp mắt được một lát, Ngu An mơ màng nghe thấy tiếng gầm gừ khe khẽ ngay bên cạnh. Bé con dụi mắt ngồi dậy, giọng ngái ngủ: "Tinh Kỳ Nhất, ngủ đi nào ~"
Nhưng chó con không hề đáp lại. Đôi mắt màu nâu vàng của nó chăm chú nhìn về phía cửa sắt, sống lưng căng cứng như cảm nhận được điều gì đó không ổn. Nó khẽ gầm gừ, lông dựng đứng, hướng về phía cửa mà khè ra một hơi đầy cảnh giác.
Ngu An cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức căng thẳng nhìn về phía cửa. Trong ánh mắt kinh hoàng của bé, một cánh tay dài ngoằng, ẻo lả không có xương như mì sợi từ khe cửa chậm rãi bò vào.
Bé con lập tức nín thở, hoảng loạn lùi vào góc giường. Nhìn thấy Tinh Kỳ Nhất vẫn đang trong tư thế sẵn sàng tấn công, gầm gừ đầy cảnh giác, vội vàng ôm chặt chó con, rúc vào trong chăn, run rẩy dỗ dành:
"Người xấu đó, Tinh Kỳ Nhất đừng sủa... ngoan, nằm im."
Tinh Kỳ Nhất cảm nhận được nguy hiểm rõ rệt. Nó cũng sợ lắm chứ, nhưng vì bảo vệ chủ nhân nhỏ, vẫn cố nhe răng trợn mắt, gầm lên đầy quyết liệt.
Ngu An cắn môi, nhắm chặt mắt, thì thào như đang niệm thần chú:
"Ngủ đi ngủ đi... ngủ một giấc dậy là hết thôi..."
Bé đã gặp chuyện này rất nhiều lần. Mỗi lần chỉ cần nhắm mắt lại, đếm từ một đến mười, khi mở mắt ra, tất cả những thứ đáng sợ sẽ biến mất.
Ngu An run run đếm thầm trong đầu: 1... 2... 3... 4... 5...
Mà ngay lúc này, cách hàng tỉ năm ánh sáng, tại những nơi sâu thẳm nhất của vũ trụ, những sinh vật khổng lồ đang chậm rãi vẫy xúc tu của chúng. Chúng có thân hình xám ngoét, được bao phủ bởi những vòng hoa văn đen kỳ dị, đến mức ngay cả không gian xung quanh cũng bị vặn vẹo. Những xúc tu hùng mạnh của chúng không hề bị ảnh hưởng bởi bức xạ vũ trụ.
Chúng lơ đãng vươn xúc tu, chộp lấy một sinh vật nào đó bên cạnh rồi tiện tay ném thẳng vào cái miệng đầy răng sắc nhọn của mình. Những sinh vật khác trong vũ trụ nhìn thấy cảnh tượng này lập tức gào thét bằng đủ loại ngôn ngữ:
【Uzathoth đến rồi, chạy mau!!!】
【Cứu mạng cứu mạng! Nơi nào cũng có Azathoth! Rốt cuộc nghiệp cỡ nào mới có thể gặp được bọn họ!】
Uzathoth—một chủng tộc thần bí và nguy hiểm, bọn họ phần lớn đều đơn độc đi săn. Trong vũ trụ mênh mông này, gặp được một Uzathoth đã là chuyện xui tận mạng, chứ nói gì đến bị nó nhắm trúng. Những kẻ xui xẻo vô tình lọt vào tầm mắt của chúng chỉ có thể tuyệt vọng chờ đợi xúc tua khổng lồ nghiền nát bản thân.
Nhưng hôm nay… có gì đó lạ lắm. Tất cả Uzathoth đột nhiên sững lại. Trong tâm trí bọn họ vang lên một tiếng khóc nức nở non nớt, sợ hãi đến mức có thể bóp nát trái tim người nghe.
Cả đám Uzathoth lập tức hốt hoảng. Khoan đã, trong tộc có… ấu tể? Bé con còn đang khóc?!
Dù có mạnh mẽ hay bất tử đến đâu, tình yêu dành cho con nít vẫn là thứ khắc sâu trong gien của bọn họ. Đám Uzathoth lập tức nhao nhao trao đổi trên kênh giao tiếp của tộc:
[Con nhà ai khóc?! Mau dỗ ngay!]
[Đến con mình cũng không chăm nổi, làm cha mẹ kiểu gì vậy?! Nếu là tôi thì tôi treo cổ tự vẫn từ lâu rồi.]
[Làm sao để bé con sợ hãi như vậy?! Lũ vô dụng! Chăm không được thì đưa bé con về tộc đi!]
[......]
Nhưng mà chờ mãi, chẳng ai đứng ra nhận làm phụ huynh của đứa bé. Uzathoth lập tức triển khai thần thức rộng khắp vũ trụ để tìm kiếm tung tích ấu tể vô chủ, nhưng kết quả là… không tìm thấy gì cả.
Bọn họ nhìn nhau mấy giây, rồi nhận ra một sự thật cực kỳ quan trọng— Bé con này không có gia trưởng chăm sóc! Vậy thì ai đến trước, người đó nuôi!
Cả đám như được bơm máu gà, múa may xúc tua phóng vèo về phía ấu tể, hăng hái như đi săn mồi. Nhưng khi đến gần hành tinh xanh bé nhỏ kia, bọn họ lập tức khựng lại.
Có một Uzathoth khác đã đến trước! Hơn nữa, khí tức của tên đó còn mạnh kinh khủng.
Đám Uzathoth chưa kịp chớp mắt đã bị hớt tay trên. Cả đám tức muốn xì khói, chỉ có thể quẩn quanh ngoài không gian, buồn bực vung vẩy xúc tua loạn xạ. Trong lòng họ ngập tràn ghen tị và phẫn uất, chửi thầm cái tên đồng loại đã kịp nhanh tay hốt bé con.
Không hốt được bé con…Hôm nay đúng là một ngày buồn.
Nhưng bọn họ không dám tùy tiện áp sát tinh cầu này. Không gian nơi đây yếu ớt đến mức chỉ chịu được một Uzathoth giáng lâm, nếu thêm một con nữa là vỡ toang cả hành tinh ngay.
Hành tinh nát thì chả sao, nhưng nhỡ bé con bị thương thì không ổn chút nào.
Đám "phụ huynh hụt" vừa tức tối vừa lo lắng, một bên mắng sa sả cái tên gia trưởng vô trách nhiệm đã bỏ rơi con, một bên hối hả bay về hành tinh khởi nguyên của tộc.
Tại trung tâm Thần Điện to lớn, vài sinh vật kỳ dị mang màu đen trắng mơ hồ trôi nổi giữa không trung, cùng nhau triệu hồi chủ nhân của nơi này.
【Lão đại! Bọn em phát hiện một bé ấu tể đáng thương không có cha mẹ chăm sóc ở một hành tinh xa xôi. Em muốn nhận nuôi bé con, được không?!】
【Cút! Ta từng chăm ấu tể rồi, bé con này phải do ta nuôi!】
【Ngươi chỉ biết dạy ra mấy đứa vô pháp vô thiên! Đứa nhỏ đáng yêu như thế, đừng có mà động vào!】
Dù còn chưa thấy mặt mũi ấu tể, đám Uzathoth gia trưởng đã não bổ ra hình ảnh một bé con nhỏ xíu, trắng trắng mềm mềm, giọng nói thì non nớt dễ thương như thiên sứ. Vì tranh giành quyền nuôi dưỡng bé, đám thần quái cãi nhau om sòm, thậm chí còn quất xúc tua loạn xạ, đánh nhau tóe lửa.
Nhưng đang đánh hăng say, bọn họ mới phát hiện…
Lão đại – người ngày thường ghét ồn ào nhất, thế mà từ nãy đến giờ chưa hề lên tiếng. Bầu không khí im lặng trong vài giây. Những con mắt xanh lục quái dị nhìn nhau đầy nghi hoặc.
【Lão đại… Ngài đang ở đâu?】
【……】
Cả đám đột nhiên nhận ra— Thiếu mất một Uzathoth. Mà nhìn lại thì… kẻ đang ở gần ấu tể nhất chính là lão đại.
Một giây yên lặng. Rồi như thể chưa từng xảy ra chuyện gì, đám Uzathoth ngượng ngùng giả bộ lơ đãng, lập tức bay về phía hành tinh của bé con, chăm chỉ gia cố kết cấu không gian đang rách nát.
Bé con, chờ một chút, bọn ta đến đón ngay đây!