Tiêu Thịnh Vân khựng lại một chút, chiếc muỗng chạm vào thành bát phát ra âm thanh trong trẻo.
Tiếng động này như thể đánh vào lòng Giang Linh, y rụt đầu lại, lặng lẽ kéo chăn che đi nửa khuôn mặt.
Tiêu Thịnh Vân đặt muỗng xuống, khẽ cong ngón tay, nhẹ nhàng búng vào trán thiếu niên:
“Là em không chịu ăn uống tử tế đến mức ngất xỉu, đây là thuốc bổ do thái y kê cho.”
Vừa nghe thấy đó là thuốc dành cho mình, Giang Linh vội vàng lắc đầu nguầy nguậy:
“Mau đem đi, ta không uống đâu!”
"Ngoan nào," thấy y giãy giụa quá lợi hại, Tiêu Thịnh Vân đành phải đưa chén thuốc ra xa một chút, đồng thời dùng một tay giữ chặt y. “Vừa rồi không phải khó chịu sao? Uống thuốc vào sẽ thấy đỡ hơn.”
Giang Linh vốn dĩ đã chóng mặt, vừa rồi lại lắc đầu quá mạnh khiến cơn choáng váng ập tới làm y mềm nhũn, bất động nằm trong lòng Tiêu Thịnh Vân.
"Ta không muốn uống." Hương thuốc đã khó chịu thế này, uống vào chắc chắn còn tệ hơn.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play