Y cố ý sai hộ vệ đi bắt cá, từng con một đều được chọn lựa kỹ càng vì y muốn tận hưởng niềm vui khi nuôi cá, rồi sau đó ăn luôn. Thế mà bây giờ Thái tử lại nói với y rằng đây là cá cảnh, không thể ăn được.
Nhìn thiếu niên với dáng vẻ như vừa chịu đả kích lớn, Tiêu Thịnh Vân kéo người ra khỏi bể cá rồi nói:
“Loại cá này chỉ có vẻ ngoài đẹp, nhưng thịt thì rất dai và không ngon. Nếu em muốn nuôi để ăn, cô sẽ sai người mang đến con khác có thịt ngon hơn.”
"Không cần đâu." Giang Linh uể oải gục đầu lên vai nam nhân. Y thực sự bị đả kích, chỉ có long khí mới có thể giúp y khôi phục tâm trạng.
Tiêu Thịnh Vân vỗ nhẹ vào lưng thiếu niên, giọng nói mang theo ý cười:
“Vậy mấy con cá này còn định nuôi nữa không?”
Cái lu lớn như vậy, cũng không biết thiếu niên lấy từ đâu ra. Nếu là người khác làm mấy chuyện vô nghĩa này, Tiêu Thịnh Vân chắc chắn sẽ thấy phiền, nhưng vì đây là do y làm nên hắn không thấy phiền, mà chỉ thấy thú vị.
"Không nuôi nữa." Giang Linh dùng đầu cọ cọ vào vai nam nhân, vẻ mặt chán chường như thể không còn gì luyến tiếc. “Ta không muốn nhìn thấy chúng nữa.”
“Những con cá này ai bắt giúp em?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play