"Sao ngài còn cười được vào lúc này chứ?" Giang Linh cảm thấy mình còn lo lắng hơn cả người trong cuộc là Tiêu Thịnh Vân. “Ngài có nghi ngờ ai không?”

Tiêu Thịnh Vân đưa tay chạm nhẹ vào trán thiếu niên: “Nếu cô nói cho em biết, em có thể thay cô dạy dỗ hắn một trận sao?”

“Ta có thể cùng ngài ghét hắn!” Đôi mắt Giang Linh lóe lên tia lửa giận. Đợi đến khi thần hồn y hồi phục một chút, y thậm chí có thể lặng lẽ ra tay trừng trị đối phương, đảm bảo không ai phát hiện.

“Bây giờ vẫn chưa xác định được, chờ thêm hai ngày nữa là sẽ biết rõ.” Tiêu Thịnh Vân trước nay chỉ hành động khi nắm chắc mọi chuyện, lần này có thiếu niên bên cạnh, lại càng không thể để xảy ra sơ suất.

“Được thôi.” Không thể biết ngay ai là kẻ hãm hại khiến Giang Linh hơi thất vọng, nhưng rất nhanh liền điều chỉnh tâm trạng, chuyển sang chuyện khác: “Trương thái y nói chân ngài có thể đi lại bình thường sau một tháng, chắc cũng sắp đến lúc rồi nhỉ? Giờ chân ngài cảm thấy thế nào?”

Giang Linh khi nói chuyện với Tiêu Thịnh Vân luôn thích ngồi xổm trước mặt hắn. Lời vừa dứt, y liền vươn tay định chạm vào chân nam nhân.

“Bây giờ chân ngài còn cảm giác không?”

“Có.” Tiêu Thịnh Vân cụp mắt nhìn xuống đôi chân của mình. Thực ra, hắn vẫn luôn có cảm giác, không chỉ vậy, đôi khi còn đau nhức do độc tố xâm nhập kinh mạch. Chỉ là hắn chưa bao giờ để lộ ra ngoài.

Trước đây, Giang Linh từng muốn thăm dò tình trạng chân của Thái tử nhưng lại lo hắn không thích. Hắn biết con người thường không muốn nhắc đến khuyết điểm trên cơ thể mình, cũng không muốn làm hắn tổn thương. Ban đầu, y định nhân lúc đối phương không chú ý mà thử một chút, nhưng Tiêu Thịnh Vân quá cảnh giác, chưa kịp tiếp cận đã bị phát hiện.

Nhìn thoáng qua nét mặt của nam nhân, thấy hắn không có phản ứng gì đặc biệt, Giang Linh thấy đây là cơ hội hiếm có, liền thử vươn tay đặt lên đùi hắn.

Trong cung, Tiêu Thịnh Vân đa phần mặc y phục màu đen. Giang Linh da trắng, dưới nền vải tối màu, bàn tay y lại càng nổi bật.

“Em đang làm gì?” Tiêu Thịnh Vân nhận ra thiếu niên lại có động tác kỳ lạ. Trước đây không ít lần, hắn phát hiện Giang Linh có ý định lén lút tiếp cận mình. Nhưng mỗi lần bị bắt gặp, đối phương đều như một chú thỏ hoảng hốt lùi lại.

Có lần, Tiêu Thịnh Vân tò mò nên giả vờ không phát hiện, muốn xem thiếu niên định làm gì. Kết quả đối phương chỉ lén chạm vào hắn một chút rồi chẳng làm gì thêm. Điều này khiến Tiêu Thịnh Vân không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ là do ban đầu hắn quá nghiêm khắc, nên bây giờ Giang Linh muốn chạm vào hắn cũng không dám để lộ?

“Ta…” Giang Linh đảo mắt suy nghĩ tìm cớ, “Ta chỉ muốn xem thử chân ngài có chuyển biến tốt không thôi. Ngài cũng biết đấy, khi còn nhỏ ta từng học qua một chút y thuật cùng phụ thân…”

“Ồ?” Tiêu Thịnh Vân không nói tin cũng không nói không tin. “Vậy em có phát hiện gì không?”

“Điện hạ chắc chắn sẽ sớm hồi phục thôi.” Giang Linh khẽ bóp nhẹ. Đôi chân nam nhân rắn chắc, ẩn chứa sức mạnh bùng nổ. Cảm giác chạm vào thật sự không tệ.

Y vừa cảm nhận, vừa nhân cơ hội truyền linh lực vào kinh mạch của nam nhân. Hiện tại y chưa thể hoàn toàn giải trừ độc tố trong cơ thể Tiêu Thịnh Vân, nhưng ít nhất cũng có thể giảm bớt phần nào.

Tiêu Thịnh Vân cảm nhận được bàn tay không an phận của thiếu niên đang lướt qua lướt lại trên đùi mình. Kỳ lạ là hắn không hề thấy phản cảm, thậm chí còn cảm giác cơn đau mơ hồ trên chân dần dịu bớt. Không biết có phải là ảo giác hay không…

Giang Linh đang tập trung truyền lực, bỗng nhiên, một luồng long khí mạnh mẽ từ nơi hai người tiếp xúc tràn vào cơ thể y.

Y ngây người.

Từ sau khi Thái tử tỉnh lại, y hiếm khi có cơ hội nhận được nhiều long khí như vậy. Lúc trước, khi Tiêu Thịnh Vân còn hôn mê, y có thể thoải mái hấp thu, nhưng bây giờ, nếu không nhân lúc chạm vào thì gần như chẳng có chút nào. Vì thế, bình thường y luôn phải tìm cớ để tiếp xúc với đối phương.

Luống cuống thu nhận số long khí rớt ra, Giang Linh ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực:

“Điện hạ, từ nay về sau ta sẽ giúp ngài xoa bóp chân mỗi ngày nhé!”

 

Thiếu niên mặc áo ngủ mỏng manh, khẽ ngẩng đầu, để lộ phần cổ trắng nõn như sứ. Dưới ánh nến mờ ảo, làn da ấy trắng đến chói mắt.

Tiêu Thịnh Vân dời ánh mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của thiếu niên. Trong mắt y dường như chứa đựng cả bầu trời sao, lấp lánh chờ mong.

“Tùy em.”

Lời từ chối đã đến bên môi, nhưng khi thốt ra lại đổi thành ý khác.

Tựa như có một nguồn long khí dồi dào đang vẫy gọi y, Giang Linh vui sướng reo khẽ, bàn tay càng thêm sức.

Xoa bóp được một lúc, y bắt đầu cảm thấy kiệt sức, than thở: “Mệt quá…”

Thân thể này từ nhỏ đã không được chăm sóc tốt, ăn uống thiếu thốn, bệnh tật liên miên. Dù đã được điều dưỡng một thời gian trong Đông Cung, nhưng so với những người cùng tuổi, thể trạng vẫn yếu hơn nhiều.

Nhìn mồ hôi lấm tấm trên trán thiếu niên. Tiêu Thịnh Vân nhẹ nhàng lau giúp y: “Mệt thì nghỉ ngơi đi, chân cô đã đỡ hơn nhiều rồi. Lần tới Trương thái y đến, bảo hắn khám cho Linh Nhi nữa.”

Giang Linh không miễn cưỡng bản thân, huống hồ Thái tử đã đồng ý để y sau này tiếp tục xoa bóp. Y thu tay lại, kéo một chiếc ghế nhỏ đến ngồi xuống, xoa xoa chân: “Lần sau ta phải ngồi, ngồi xổm lâu chân tê quá.”

Đưa mắt nhìn quanh, Giang Linh chỉ vào giường cạnh cửa sổ: “Lần sau điện hạ ngồi ở đó đi, ta có thể ngồi bên cạnh.”

Nhìn bộ dạng nghiêm túc của thiếu niên, Tiêu Thịnh Vân bật cười. Đây nào phải dáng vẻ của người xoa bóp, mà giống như đang tìm cách để đến gần hắn hơn. Hắn có thể cảm nhận được sự lóng ngóng trong động tác của Giang Linh. Có lẽ trước đây y chưa từng xoa bóp cho ai, chẳng qua vì thích mình nên mới muốn góp chút sức lực mà thôi?

Thực ra, Giang Linh cũng chẳng biết gì về xoa bóp, chỉ đơn giản làm theo những ký ức còn sót lại trong đầu. Nhưng nhờ có linh lực hỗ trợ, tốc độ hồi phục của Tiêu Thịnh Vân lại nhanh hơn đáng kể.

Ba ngày sau, Trương thái y kiểm tra sức khỏe cho Thái tử như thường lệ. Xem xét xong, ông lộ vẻ kinh ngạc.

“Điện hạ, chân ngài…”

“Thế nào?” Giang Linh đứng bên cạnh, sốt sắng hỏi.

“Hồi phục rất tốt, thậm chí còn vượt xa dự đoán của thần. Nếu tiếp tục thế này, gần như sẽ không để lại di chứng gì.”

“Có phải nhanh hơn so với trước không?” Giang Linh truy hỏi.

Trương thái y hơi khó hiểu vì sao Thái tử phi lại quan tâm đến chuyện này, nhưng vẫn thành thật đáp: “Đúng vậy, so với ba ngày trước, tiến triển rõ rệt.”

Ba ngày trước, vừa đúng là ngày Giang Linh lần đầu tiên xoa bóp chân cho Tiêu Thịnh Vân.

"Ta đã nói mà, xoa bóp thường xuyên sẽ giúp chân hồi phục nhanh hơn. Điện hạ tin chưa?" Giang Linh đắc ý nói.

"Cô tin, tất cả đều nhờ công lao của em." Tiêu Thịnh Vân mỉm cười, giọng điệu ôn hòa.

Trương thái y vốn là người có y thuật cao minh, không chỉ là tâm phúc của Thái tử mà còn thực sự say mê y thuật. Nghe vậy, ông lập tức tò mò: “Không biết thần có vinh hạnh được tận mắt quan sát thủ pháp xoa bóp của Thái Tử Phi không?”

"A?" Giang Linh ngây người. Y nào có biết thủ pháp xoa bóp gì đâu? Nhìn thấy ánh mắt hiếu học của Trương thái y, y bất giác thấp thỏm, vô thức quay sang cầu cứu Thái tử.

Tiêu Thịnh Vân thản nhiên nói: “Đây là phương pháp phụ thân Linh Nhi truyền lại. Nếu không phải thấy cô đau nhức khó chịu, Linh Nhi cũng sẽ không tùy tiện thử nghiệm.”

Hắn tất nhiên biết rõ Giang Linh chẳng có thủ pháp gì cả. Xoa bóp thì lúc mạnh lúc nhẹ, lực đạo hoàn toàn tùy theo tâm trạng. Nhưng dù sao cũng là người của hắn, Tiêu Thịnh Vân không muốn để Giang Linh khó xử trước mặt người ngoài.

Thái tử đã nói vậy, Trương thái y cũng không tiện truy hỏi thêm, đành bỏ qua chủ đề này.

Lúc sắp rời đi, Tiêu Thịnh Vân dặn dò: “Trương thái y cũng xem thử cho Linh Nhi đi, thân thể y dường như hơi yếu.”

"Ta cũng phải khám sao?" Giang Linh theo chỉ dẫn vươn tay ra, bỗng nhiên lo lắng: “Không phải ta cũng phải uống thuốc đấy chứ?”

Dược mà Thái tử dùng hàng ngày, y đã từng ngửi qua, đắng đến mức khiến người ta phát sợ. Tuy rằng y có thể ăn được các loại đồ ăn ở Nhân giới, nhưng riêng thuốc đắng thì tuyệt đối không được. Chỉ cần nghĩ đến chuyện có thể phải uống thứ đó, y đã muốn rụt tay lại.

Nhìn ra ý định trốn tránh của y, Tiêu Thịnh Vân khẽ đè cổ tay y xuống: “Cứ để Trương thái y xem trước đã, không nhất định phải uống thuốc đâu.”

Giang Linh miễn cưỡng để Trương thái y bắt mạch.

May mắn là y chỉ bị hao tổn sức khỏe nhẹ, nếu tiếp tục ăn uống đầy đủ và nghỉ ngơi trong Đông Cung thêm một thời gian thì sẽ tự hồi phục, không nghiêm trọng đến mức phải dùng thuốc.

“Thái Tử Phi không thích uống thuốc, vậy thần sẽ kê một phương thuốc bổ dưỡng. Dùng trước xem sao.”

Vừa nghe không cần uống thuốc, Giang Linh lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt quá!”

Trương thái y không nhịn được cười. Ông không ngờ Thái Tử Phi lại có tính trẻ con như vậy, càng không ngờ rằng Thái tử lại sẵn lòng dung túng y như thế.

 

---

Từ sau khi có thể cử động chân, Tiêu Thịnh Vân bắt đầu luyện tập đi lại theo lời khuyên của Trương thái y. Giang Linh vốn định xem hắn tập luyện thế nào, nhưng không ngờ Thái tử lại luôn tránh mặt y.

Chỉ đến khi sắp đi ngủ vào buổi tối, Giang Linh mới có thể gặp được người.

“Trong hai ngày tới, Đông Cung có thể sẽ xảy ra một số chuyện. Em không cần xen vào, chỉ cần bảo vệ bản thân là được.”

Tiêu Thịnh Vân ngồi trên giường, còn Giang Linh thì ngồi bên cạnh, xoa bóp chân cho hắn. Ban ngày không thấy bóng dáng Thái tử đâu, nhưng buổi tối mỗi khi xoa bóp, lượng long khí nhận được lại vô cùng dồi dào. Vì điểm này, Giang Linh quyết định không so đo chuyện ban ngày Thái tử né tránh y.

 

Có chuyện gì sắp xảy ra sao?

Tiêu Thịnh Vân trước tiên nhắc nhở Giang Linh:

“Chuyện của Vương mỹ nhân sắp có kết quả rồi, khả năng sẽ ảnh hưởng đến Đông Cung. Cô sẽ phái người bảo vệ em, không cần sợ hãi.”

Hắn đã sắp xếp ổn thỏa. Dù có xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không khiến thiếu niên bị tổn thương.

Dù sao cũng là yêu quái tu hành ngàn năm, Giang Linh không đến mức sợ hãi mấy kẻ phàm nhân:

“Ta không sợ. Ngài đến lúc đó không có mặt sao?”

"Có chút việc phải làm, nhưng cô sẽ mau chóng trở về." Tiêu Thịnh Vân trấn an.

“Được rồi, ngài phải về nhanh đấy, đừng để Thái Tử Phi của ngài bị người ta ức hiếp.”

 

---

Tựa như sự tĩnh lặng trước cơn giông, mấy ngày liền không có chuyện gì xảy ra.

Chiều hôm nay, Giang Linh đi dạo một vòng trong hoa viên nhỏ. Khi quay về, y lập tức cảm nhận được bầu không khí khác thường trong cung.

Quá yên tĩnh.

Bốn bề không thấy một bóng cung nhân nào. Mưa rơi tí tách, bao phủ lên đại điện trống trải vắng lặng, tựa như một cái miệng lớn đang chực chờ con mồi tự đưa tới cửa.

Đáng tiếc, Giang Linh hơi rũ mắt xuống. Y từ trước đến nay chưa từng là con mồi dễ bị bắt nạt.

Thanh Dao – tì nữ bên người y, thấp giọng nhắc nhở:

“Công tử, cẩn thận.”

Giang Linh khẽ gật đầu, mang theo cung nhân bước vào đại điện.

Trước Đông Cung, một toán binh lính xa lạ bao vây quanh chủ điện, đối đầu căng thẳng với hộ vệ Đông Cung.

Thanh Dao vừa căng thẳng, vừa giới thiệu với y:

“Công tử, đó là Cấm quân.”

Nói đoạn, nàng siết chặt thân thể, vào tư thế phòng bị.

Giang Linh bước lên phía trước, giọng điệu thản nhiên:

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Phó thống lĩnh Cấm quân tiến lên một bước:

“Thái Tử Phi, đắc tội.”

Hắn vừa dứt lời, một bóng người nhanh chóng chắn trước mặt Giang Linh – ám vệ không biết từ đâu xuất hiện, bảo vệ y chặt chẽ.

"Các ngươi muốn làm gì với Thái Tử Phi?" Ám vệ cất giọng lạnh lùng.

“Thái tử bị nghi ngờ có liên quan đến việc mưu hại hoàng tự, chúng thần phụng mệnh lục soát cung…”

"Mưu hại hoàng tự? Đã điều tra rõ ràng chưa? Có chứng cứ không? Các ngươi biết bản thân đang bôi nhọ ai không? Đông Cung có là nơi để các ngươi muốn lục soát là lục soát sao ?" Giang Linh lạnh giọng hỏi lại.

“Thần chỉ phụng mệnh hành sự.”

“Phụng mệnh? Phụng mệnh ai? Thánh chỉ đâu?”

Phó thống lĩnh Cấm quân á khẩu không đáp được. Tin đồn bên ngoài nói Thái Tử Phi đơn thuần dễ bắt nạt, nhưng giờ xem ra, nếu thật sự như vậy thì làm sao có thể khiến vị Thái tử  – kẻ không gần nữ sắc – giữ y bên mình?

"Thỉnh Thái Tử Phi đừng làm khó thần." Phó thống lĩnh cứng rắn đáp.

Giang Linh nở nụ cười:

“Nếu các ngươi có chứng cứ xác thực, ta tất nhiên không làm khó. Nhưng nếu không có…”

Y hơi ngừng lại, ánh mắt lạnh lẽo:

“Ta có thể định cho ngươi một tội ‘đại bất kính’ trước được không?”

Lời vừa dứt, hộ vệ Đông Cung – vốn đã được Thái tử căn dặn từ trước – liền vây chặt Giang Linh, rút vũ khí chỉ thẳng vào toán Cấm quân đối diện.

Thấy tình hình mất kiểm soát, sắc mặt phó thống lĩnh khẽ biến:

“Các ngươi đây là không tuân thánh mệnh!”

“Vu khống thánh mệnh, Đông Cung không nhận.”

“Vậy đừng trách thần thất lễ.”

Phó thống lĩnh siết chặt môi, hạ lệnh:

“Lục soát!”

Hắn nhận lệnh từ cấp trên, nhất định phải giấu được tang vật vào trong cung điện trước khi Thái tử trở về, để kết tội mưu hại hoàng tự.

 

---

“BỐP —— BỐP ——”

Tiếng vỗ tay vang lên, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Từ trong bóng tối, một nam nhân mặc huyền y thêu viền vàng chậm rãi bước ra.

Giữa không gian yên tĩnh, giọng nói trầm thấp của Thái tử vang lên, lạnh lẽo vô tình:

“Để cô xem thử, là ai dám thừa lúc cô không có mặt mà ức hiếp Thái Tử Phi của cô?”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play