“Quá chậm...” Hắn thở dài một tiếng, Trương Vinh Phương so sánh với tốc độ mười ngày một điểm của mình lúc trước, trong lòng gian nan.
Hai tháng mới có thể được một điểm, phải chịu đựng như thế này tới khi nào mới có thể học đủ phù pháp ngũ phẩm?
Hắn bỏ tạp niệm qua một bên, tưởng tượng dấu cộng phía sau Nhất Nguyên phù, chạm nhẹ lên.
Hít.
Điểm thuộc tính từ hai điểm chuyển thành không.
Mà trong dấu ngoặc phía sau Nhất Nguyên phù chợt mờ đi, sau đó rất nhanh xuất hiện dòng chữ mới.
[(Phá Hạn)].
Cũng trong lúc đó, rất nhiều ký ức về cảm ngộ tập luyện Nhất Nguyên phù mãnh liệt xông vào đầu óc Trương Vinh Phương.
Thân thể hắn khẽ run, cơ bắp toàn thân nhanh chóng run lên, lỗ chân lông dưới da đào thải ra một lượng lớn mồ hôi.
Thân thể trở nên ngưng thực hơn, thể trọng từ từ được nâng lên, hai cánh tay và thân thể trở nên cân xứng hơn.
Nhất Nguyên phù vẫn chủ tu sức mạnh chi trên, thế nên biến hóa lớn nhất của điểm thuộc tính Phá Hạn vẫn là ở phần thân trên.
Biến hóa kéo dài chừng hơn mười phút đồng hồ mới chậm rãi yên tĩnh lại.
Đợi đến khi đã hoàn toàn dừng lại, toàn thân Trương Vinh Phương đã ướt đẫm.
Hắn đứng nguyên tại chỗ, cẩn thận cảm thụ biến hóa trong thân thể.
Sau đó nhắm mắt lại, nhìn về phía thanh thuộc tính hiện tại.
[Trương Vinh Phương —— sinh mệnh 25-26.
Kỹ năng: Hồi Xuân Tịnh Thì phù điển - Nhạc Hình Phù (Phá Hạn) (Phá Hạn kỹ: Trọng Sơn, mười lần),
Quan Hư Công (Tinh Khiếu tầng thứ nhất).
Long Xà Đề Túng thuật (Phá Hạn tầng thứ nhất) (Phá Hạn kỹ: Súc Địa)
Triều Khí phù (Phá Hạn)
Bát Bộ Cản Thiền (tầng thứ nhất Phá Hạn)
Nhất Nguyên phù (Phá Hạn)
Dung hợp Phá Hạn kỹ: Súc Bộ Trọng Sơn.
Thuộc tính khả dụng: 0.]
“Những chỗ khác không có biến hóa lớn, duy chỉ có Trọng Sơn... Số lần sử dụng từ năm lần biến thành mười lần.”
Hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng nắm tay lại, cảm giác sức mạnh trên bàn tay cũng lớn hơn một chút.
Nếu như nói vừa rồi Phá Hạn tiến vào nhất phẩm sẽ tăng lực lượng lên là 10, như vậy nhị phẩm tăng lên 8.
Bây giờ đột phá phù pháp tam phẩm thì là 6.
'Biên độ tăng tương đối cân xứng.'
Trương Vinh Phương tùy ý đánh vài quyền, rõ ràng cảm giác tốc độ, sức mạnh mình xuất thủ cũng đều tăng lên không nhỏ.
Hắn vừa thử bộ pháp thân pháp, thân pháp cũng tăng lên, chẳng qua biên độ rất nhỏ.
Đoán chừng là vốn Nhất Nguyên phù cũng không phải chủ tu thân pháp.
Bây giờ có thể tăng thân pháp lên cũng chỉ vì đột phá phẩm cấp cực hạn, liên quan đến chút tốc độ.
Sau một phen khảo nghiệm, Trương Vinh Phương hài lòng thay quần áo, dùng khăn lông ướt lau chùi thân thể.
Sau đó đi vào sân gội đầu.
Không có máy sấy, gội đầu xong, hắn chỉ có thể dùng khăn lông lau khô một ít, sau đó xõa ở phía sau.
Hắn đứng ở trong sân, vừa hứng gió, vừa nhớ lại cảm ngộ Phá Hạn Nhất Nguyên phù mới vừa rồi.
Thời gian hôm nay cũng đã đến lúc rồi, hắn cũng nên đi xác định đẳng cấp một lần nữa.
Hắn định xong nhị phẩm, thì có thể dễ dàng đi ra ngoài xin tạm giữ chức, hẳn là thông qua con đường của Lý Hoắc Vân thì có thể nhảy ra khỏi vòng tròn Đại Đạo Giáo.
Trương Vinh Phương nghĩ lại cẩn thận, nếu như muốn thăng cấp ở trong Đại Đạo Giáo thì tốc độ quá chậm.
Nhưng nếu như đi quan phủ nha môn, đặc biệt là nơi hình ngục các thứ tập trung rất nhiều vụ án, nguy hiểm và kỳ ngộ cùng tồn tại.
Cơ hội lập công tuyệt đối không ít.
Như vậy cũng phù hợp với sắp xếp ban đầu của mình.
*
*
*
Đại Đô.
Mưa dầm liên tục, hơi nước bốc hơi lên.
Bắc khu, Phong Hội môn.
Trước một tòa phủ đệ tường đỏ ngói vàng có cửa sổ thủy tinh hoa lệ, cửa lớn chậm rãi mở rộng ra.
Một phụ nhân trung niên với vẻ mặt đờ đẫn, mang theo vài nha hoàn hạ bộc chậm rãi đi ra khỏi phủ đệ.
Phụ nhân quay đầu lại, cuối cùng đờ đẫn nhìn lên bảng hiệu phủ đệ.
“Không ngờ, Sa La Cáp Lai ta lại có thể luân lạc tới hôm nay...”
Trong mắt nàng ta hiện lên một chút không cam lòng, một chút ảm đạm, cũng có một chút ghen ghét.
Nhưng nhiều nhất vẫn là bảy phần bi thương.
“Phu nhân...” Lão bộc một bên muốn nói lại thôi, thở dài một tiếng, nhưng vẫn không nói cái gì.
Lão yên lặng căng cây dù trong tay ra, che mưa phùn cho người phụ nhân.
“Không sao, ta là nữ nhi của Cát Tháp gia, không dễ bị đánh đến suy sụp như vậy. Chẳng qua chỉ là một người nam nhân mà thôi!”
Phụ nhân cầm dù giấy dầu qua, sải bước đi xuống bậc thang, lên xe ngựa song giá đợi chờ trước cửa.
Hạ nhân còn lại lao nhao đuổi theo, một đường theo xe ngựa rời đi về nơi xa.
Trong phủ đệ, trên sân thượng tầng ba.
Một gã nam tử cao lớn mặt mũi xấu xí, nhẹ tay ôm nữ tử yểu điệu trong ngực, đưa mắt nhìn xe ngựa rời đi.
“Phu quân... Cũng là lỗi của ta... Nếu không phải lúc trước thiếp thân tới tìm phu quân cầu trợ... Có lẽ đại phu nhân sẽ không rời đi...”