Giữa lông mày nữ tử có nét khổ sở đáng thương, lã chã chực khóc.
“Không phải là lỗi của nàng, Tiểu Ngư.” Một vết bớt đỏ sậm trên mặt nam tử rõ ràng có thể thấy được.
Hắn ta thương tiếc ôm eo nhỏ nhắn của nữ tử, vẻ mặt ôn nhu.
“Phụ nhân ác độc kia lại dám thiết kế hại chết con của chúng ta! Nếu không phải kiêng dè phần tình cảm ngày trước, nếu không phải đêm đó Tiểu Ngư ngươi liều mạng ngăn trở, ta sẽ đánh chết nàng tại chỗ!”
“Phu quân...” Trên mặt Tiểu Ngư toát ra cảm động sâu đậm.
“Vì sao trời cao không thể cho chúng ta gặp nhau sớm một chút... Nếu như Tiểu Ngư có thể gặp được người sớm một chút, thì đã tốt hơn bao nhiêu...”
“Không có chuyện gì... sau này chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc hơn... Hôm nay bá phụ ta đã đáp ứng ủng hộ đề cử ta vào triều, lễ vật đưa ra ngoài lúc trước không phải là không có hiệu quả.” Nam tử ôn nhu ôm lấy nàng, nhẹ nhàng an ủi.
“Ừ.”
Trương Vinh Du chui ở trong ngực nam tử, cuối cùng đáy mắt hiện lên một tia áy náy.
Thật ra thì nàng không mang thai, chẳng qua là dùng một loại dược vật đặc biệt mới làm cho hoạt mạch của mình thoạt nhìn giống như mang thai.
Mục đích chính là vì ép đại phu nhân Sa La Cáp Lai của phu quân rời đi.
Khí thế của đại phu nhân quá mạnh mẽ, vì con của mình sau này, vì an ổn của mình sau này, nàng cũng không có biện pháp khác...
Nếu như Đại phu nhân không đi, sau này nàng và con của mình, sợ rằng cả đời cũng sẽ phải sống dưới áp bách của đối phương.
Trương Vinh Du nhìn xe ngựa nơi xa từ từ rời đi, trong mắt hiện lên vẻ mặt không hiểu.
'Đừng trách ta... Muốn trách thì trách thế đạo bất đắc dĩ này....'
Đối với phu quân bị lừa gạt, nàng vẫn có phần áy náy.
Nhưng không sao... sau này nàng nhất định đối tốt với phu quân gấp bội. Bọn họ sau này nhất định có thể cuộc sống hạnh phúc hơn nữa.
“Tiểu Ngư, lần trước ta nghe lời ngươi, đi Ngạc Luân phủ bái phỏng, thế mà lại thật sự thành. Hắn đáp ứng làm người giới thiệu thứ hai của ta. Sau đó, theo như phân tích của ngươi, kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào?” Nam tử trầm giọng hỏi.
Trương Vinh Du thu hồi suy nghĩ, bắt đầu cẩn thận hỏi thăm phản ứng Ngạc Luân lúc nói chuyện với phu quân, cùng với chi tiết câu chuyện.
Từ nhỏ nàng có đọc lướt qua nhiều cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú cũng không kém, nếu không phải Đại Linh huỷ bỏ cuộc thi khoa cử, nàng chỉ cần tham gia khoa thi một lần, có lẽ cũng có thể thi đậu một phần công danh.
Mà lúc trước nàng một mình chìm nổi ở trong xã hội, không chỉ nuôi sống và bảo vệ chính mình, còn có thể bảo vệ đệ đệ duy nhất.
Rõ ràng không phải chỉ dựa vào mỗi vẻ thùy mị của chính mình.
Mà lúc này, phần tâm trí mưu kế của nàng trợ giúp lớn cho phu quân.
Hai người tựa sát, nhỏ giọng phân tích tình trạng, cục diện hôm nay, tìm kiếm cơ hội như thế nào càng có thể tiến bước hơn.
Thỉnh thoảng, trong lòng Trương Vinh Du vẫn hiện lên bóng dáng đệ đệ Trương Vinh Phương.
Đến bây giờ Huyện Hoa Tân bên kia còn chưa có tin tức truyền về, điều này làm cho nội tâm nàng càng lo lắng hơn.
May đó là vài ngày trước đó, nàng thầm tiêu tiền thuê người mới ở ngoài, tra được lúc trước Trương Vinh Phương bái lạy môn hạ của Trương Hiên trong Thanh Hòa Cung.
Có lẽ hẳn là an toàn thì không thành vấn đề.
Chờ qua lần này, thời điểm mấu chốt của phu quân bên này đã qua, nàng có ý định tự mình đi qua tìm đệ đệ.
*
*
*
Vài ngày sau.
Đàm Dương, Minh Kính Cung.
Trong Điện Linh Quan, lão đạo chịu trách nhiệm xét duyệt xác định đẳng cấp cầm sách ghi chép trong tay, nhìn hai người đang giao thủ trên lôi đài.
Hai người kia đều là hạng người có vóc người cường tráng.
Chẳng qua là một người trong đó có chút khí chất văn chất, rõ ràng là Trương Vinh Phương đến đây xác định đẳng cấp lần hai.
Người còn lại là Không Không Đạo Nhân thay phiên công việc tới đây xác định đẳng cấp.
Quyền chưởng hai người chạm vào nhau, tiếng vọng của huyết nhục giữa giao kích hung ác không ngừng ở kích động trong thần điện.
Trong lôi đài.
Không Không Đạo Nhân ngoài mặt nhị phẩm đang không ngừng cường công, chiếm thế thượng phong.
Nhưng trên thực tế, bất kể hắn tiến công như thế nào, cũng không có cách nào chạm tới Trương Vinh Phương đối diện.
Trương Vinh Phương nện bước ổn trọng, hai tay đoan chính bình thản không ngừng đón đỡ phá chiêu, biểu hiện nổi bật có lực.
Rốt cuộc, sau khi giao thủ năm mươi chiêu.
“Ngừng!” lão đạo kịp thời lên tiếng.
Hai người trên lôi đài lập tức tách ra.
Trương Vinh Phương ôm quyền ôn hòa nói: “Đa tạ Không Không sư huynh chỉ điểm.”
Không Không Đạo Nhân gật đầu, không nói nhiều, xoay người xuống lôi đài.
Nay hắn đã hai mươi bảy tuổi rồi, còn ở lại nhị phẩm, chỉ có thể đánh ngang tay với hậu bối trẻ tuổi trước mắt này.
Vì vậy tâm tình hắn không tốt, cũng không muốn lên tiếng, nhảy xuống lôi đài.