Chủ Tuần Chiếu phòng mới xuống cũng là cá mè một lứa, cắt xén tham ô, thậm chí còn nghiêm trọng hơn cả Khai Sơn trước đó.
Trương Vinh Phương cũng đã thấy rõ thói đời chính là thế.
Chẳng mấy chốc, khoảng thời gian hắn chờ đợi cuối cùng lại lần nữa xuất hiện.
Không có dược liệu thuốc bổ, hắn vẫn cứ tích góp được một ít điểm thuộc tính mới.
Thêm một điểm còn lại trước đó, chính là hai điểm.
Hai điểm này vừa đủ để Nhất Nguyên phù phá hạn.
Xoẹt.
Trương Vinh Phương giội hết nước trong chậu gỗ ra ngoài, đổ xuống bùn ở góc tường.
Bưng cái chậu gỗ, hắn xoay người trở về phòng, chuẩn bị bắt đầu phá hạn Nhất Nguyên phù.
Nếu phá hạn Nhất Nguyên phù thì hắn chính là một cao thủ tam phẩm Hồi Xuân Tịnh Thì phù điển.
Nếu cộng thêm hai lần phá hạn ẩn, chính là ngũ phẩm!
Bất tri bất giác, hắn đã bước vào cảnh giới này.
“Xin lỗi, Hạ Dung Dung có ở đây không?” Lúc này, tiếng hỏi thăm của một nữ tử từ ngoài sân truyền đến.
“Không.” Trương Vinh Phương thuận miệng đáp, nhưng khi quay đầu lại, hắn phát hiện toàn bộ cửa viện đã bị chặn lại…
Một nữ tử to tròn như quả bóng, mặc một chiếc váy dài màu tím đen, cố che đi thân hình tròn trịa của mình.
Đáng tiếc là những lớp mỡ ở bụng vẫn lồi lên giữa váy.
“Ta là bạn thân của Hạ Dung Dung. Xin lỗi. Chờ Hạ Dung Dung trở về, có thể nói với nàng ấy một tiếng được không? Chỉ cần nói là Hoàn Nhan Lộ đến tìm nàng là được.”
Nữ tử mập mạp nhìn chằm chằm Trương Vinh Phương với nụ cười ba đường.
Ờ... Hai mắt và một miệng, vừa đúng là ba đường.
“Được.” Gương mặt Trương Vinh Phương không có cảm xúc gật đầu.
Dù rất kinh ngạc về mức độ mập mạp của đối phương nhưng đã từng trải qua những cú shock của thời đại thông tin hiện đại nên hắn chỉ hơi bất ngờ mà thôi.
Phản ứng lạnh nhạt của hắn khiến mắt Hoàn Nhan Lộ sáng rực lên.
Trước đây, dù nàng có đi gặp ai đi chăng nữa thì đối phương cũng sẽ sợ hãi liên tục lùi lại khi nhìn thấy thân hình đầy đặn của nàng.
Tệ hơn nữa, thậm chí còn gọi nàng là quái vật.
Nhưng Trương Vinh Phương này...
“Vị đạo huynh này, lẽ nào ngươi không kinh ngạc với hình thể của ta sao?” Hoàn Nhan Lộ ngạc nhiên hỏi.
“Rất ngạc nhiên.” Trương Vinh Phương trả lời.
“Nhưng ta không nhìn thấy.” Hoàn Nhan Lộ ngạc nhiên nói.
“Bẩm sinh ta có ít biểu cảm.” Trương Vinh Phương thản nhiên đáp.
“Vậy thì nếu có một nữ tử tốt bụng, nhân hậu, các điều kiện khác đều rất tốt. Nhưng hình thể giống như ta. Nếu để cho đạo huynh cưới nữ tử đó là thê tử, ngươi có đồng ý không?” Hoàn Nhan Lộ hơi khống chế tâm tình không ngừng rung động của mình, hỏi.
“Ta không muốn.” Trương Vinh Phương hơi không kiên nhẫn, hắn muốn trở về phòng phá hạn phù pháp, làm gì có thời gian lãng phí với nữ tử này.
“Tại sao?” Đột nhiên trong lòng Hoàn Nhan Lộ cảm thấy lạnh lẽo: “Lẽ nào ngươi ghét bỏ vì nàng mập?”
“Nữ tử đó bị bệnh à?” Trương Vinh Phương hỏi ngược lại.
“Không bị bệnh.” Hoàn Nhan Lộ trả lời. Hơi không hiểu ra sao.
“Nàng có muốn giảm cân không?” Trương Vinh Phương hỏi lại.
“Tất nhiên. Muốn đến điên luôn.” Hoàn Nhan Lộ gật đầu.
“Vậy thì tại sao nàng không giảm đi?” Trương Vinh Phương hỏi lại.
“Ơ...” Hoàn Nhan Lộ đột nhiên bị cứng họng.
“Cho nên, ta thích những người có nghị lực và bền bỉ.” Trương Vinh Phương tổng kết ngắn gọn.
“Chỉ cần có sự kiên trì, cho dù đối phương có thân hình như ta, ngươi cũng không để ý?”
“Đương nhiên.” Trương Vinh Phương gật đầu.
“Nhưng, người không bị bệnh, có sự kiên trì, không muốn mập hơn, chẳng lẽ lại khiến mình mập thành như thế này sao?”
Ngay khi những lời này nói ra, Hoàn Nhan Lộ lập tức đứng hình tại chỗ.
Nhìn theo Trương Vinh Phương trở về phòng, trong thoáng chốc hình như nàng như hiểu ra điều gì đó.
“Nhân tiện, nhắc nhở ngươi một câu, nếu muốn giảm cân, hãy ăn ít cơm mì phở.” Giọng nói của Trương Vinh Phương từ trong phòng truyền ra.
Mặt Hoàn Nhan Lộ đỏ bừng, rõ ràng đối phương đã biết ý của nàng.
Nàng lập tức xoay người, lảo đảo đi về phía xa xa.
Một số người hầu bước tới muốn dìu nàng, nhưng bị nàng đẩy ra.
Bên trong gian phòng.
Trương Vinh Phương trở tay đóng cửa lại, trước tiên nhẹ nhàng lấy vải dầu thoa thoa vẽ vẽ vào Nguyện Luân đặt trên giá gỗ nhỏ.
Ánh sáng sáng ngời chiếu vào từ cửa sổ, rơi vào lưỡi đao sắc bén Nguyện Luân, phản xạ ra hàn quang màu bạc nhàn nhạt.
Rất nhanh hắn đã vẽ loạn xong, Trương Vinh Phương thả Nguyện Luân lại giá gỗ một lần nữa.
Sau đó nhắm mắt.
Thanh thuộc tính tự động hiện ra lần nữa.
[Trương Vinh Phương —— sinh mệnh 25-26.
Kỹ năng: Hồi Xuân Tịnh Thì phù điển - Nhạc Hình Phù (Phá Hạn) (Phá Hạn kỹ: Trọng Sơn, năm lần),
Quan Hư Công (Tinh Khiếu tầng thứ nhất).
Long Xà Đề Túng thuật (Phá Hạn tầng thứ nhất) (Phá Hạn kỹ: Súc Địa)
Triều Khí phù (Phá Hạn)
Bát Bộ Cản Thiền (tầng thứ nhất Phá Hạn)
Nhất Nguyên phù (viên mãn)
Dung hợp Phá Hạn kỹ: Súc Bộ Trọng Sơn.
Thuộc tính có thể dùng: 2.]