Thời đại này, không phải tất cả hộ vệ đều có quyền mang theo đao.
Gia đinh của những hộ gia đình giàu có bình thường thường chỉ mang gậy.
Công tử mặc áo gấm hết nhìn đông tới nhìn tây, có vẻ rất bất an.
Lúc này, hắn ta đột nhiên quay đầu nhìn lại, thấy Trương Vinh Phương đang từ từ đến gần.
Hắn ta chợt nở một nụ cười, vội vàng chạy nhanh đến.
“Đạo huynh! Đa tạ huynh đã ra tay cứu giúp ta lúc trước! Tại hạ là Lý Hoắc Vân! Hôm nay ta đặc biệt đến đây để bái tạ!”
Mặc dù lúc đó Lý Hoắc Vân bị trúng thuốc mê, nhưng ý thức không hề bị rối loạn.
Ngược lại, bởi vì trong lòng hoảng loạn, lúc này ý thức của hắn ta càng trở nên rõ ràng hơn.
Vì vậy, hắn ta biết nếu không phải Trương Vinh Phương phát hiện ra điều gì đó không ổn, bất ngờ tấn công, buộc kẻ ác kia không muốn đồng quy vu tận, nên chỉ có thể thả hắn ta ra.
Sau đó rốt cuộc hắn ta sẽ có kết cục gì, thật sự rất khó nói.
Dù sao, đời này cha hắn ta đã đắc tội quá nhiều người. Có quá nhiều người hận không thể giết chết cả nhà của hắn ta, gà chó không tha.
“Lý Hoắc Vân? Ngươi là người say rượu đêm đó?” Trương Vinh Phương cẩn thận quan sát đối phương, lúc này mới nhớ ra.
“Đạo huynh nhớ ra rồi sao!” Lý Hoắc Vân vui mừng khôn xiết, hai tay ôm quyền, chắp tay khom lưng.
“Đêm đó, nếu như không phải đạo huynh nhạy bén phát hiện ra có chuyện không ổn, chỉ sợ ta...”
“Việc đó nằm trong chức trách của ta, không cần cảm ơn đâu.” Trương Vinh Phương không thèm để ý gật đầu.
“Không biết quê quán của huynh ở đâu? Tiểu đệ nghe khẩu âm của huynh dường như không phải vùng lân cận Đàm Dương?” Lý Hoắc Vân hỏi.
“Là từ huyện Hoa Tân sang đây, với lại cũng chưa sang bao lâu. Thật ra, chuyện của Lý huynh, nếu các sư huynh sư tỷ khác ra tay cũng sẽ không có việc gì.” Trương Vinh Phương nhẹ nhàng nói.
“Đó là đơn thuần về võ lực, Minh Kính Cung có rất nhiều cao thủ. Đương nhiên, không cần lo lắng. Mấu chốt là sự phát hiện nhạy bén của đạo huynh và dũng khí ra tay!” Lý Hoắc Vân nghiêm mặt nói.
“Theo ý kiến của ta, mặc dù toàn bộ Minh Kính Cung đều có võ công cao hơn Đạo sư huynh, nhưng về mặt quan sát nhạy bén, không ai có thể so sánh với huynh!”
Tâng bốc đến mức...
Da mặt của Trương Vinh Phương hơi nóng lên.
“Nào có nào có? Lý huynh đánh giá tại hạ quá cao rồi. Cao thủ trong Minh Kính Cung như mây, một võ tu bình thường như ta sao có thể so sánh được?”
“Đạo huynh đừng tự coi nhẹ mình, với sự nhạy bén, thận trọng và quyết đoán của đạo huynh, tương lai chắc chắn đạo huynh sẽ có một chỗ đứng trong Minh Kính Cung này. Không, nói không chừng ngày sau toàn bộ Bình Dư đường trong Đại Đạo Giáo sẽ lan truyền danh tiếng của đạo huynh á.” Lý Hoắc Vân cảm thán.
“Nói quá rồi, Lý huynh tâng bốc tại hạ quá.” Trương Vinh Phương vội vã xua tay.
Sau đó, Trương Vinh Phương cũng mời đối phương vào trong sân, ngồi xuống ghế đá nghỉ ngơi.
Hai người trò chuyện một lúc, chủ yếu là vì Lý Hoắc Vân hơi tò mò về sinh hoạt thường ngày của Trương Vinh Phương.
Chủ yếu là hắn ta hỏi, Trương Vinh Phương trả lời.
Sau khi thăm căn phòng đơn sơ nơi Trương Vinh Phương ở, Lý Hoắc Vân càng cảm thán trong lòng.
“Đạo huynh thật sự là một lòng hướng về võ, trong lòng không suy nghĩ việc gì khác, tiểu đệ quả thật bội phục bội phục!”
Vừa nghĩ đến Trương Ảnh sau khi nhận lại 300 lượng của mình mà vẫn sống trong một căn phòng nhỏ, duy trì điều kiện sinh hoạt gian khổ như vậy.
Còn chủ động giao vị trí tạm giữ chức Hình Ngục cha mình tặng cho một người khác.
Một người có đạo đức tốt như thế…
Càng khiến hắn ta càng ngày càng cảm thấy kính phục.
“Thế này mà gian khổ gì chứ?” Trương Vinh Phương mỉm cười, không để ý lắm.
Từ cuộc trò chuyện vừa rồi, hắn biết được Lý Hoắc Vân trước mặt dường như có gia thế bất phàm.
Khi nói chuyện, người này không để ý lắm đến nhiều người và những điều mà người thường thường kính nể, khi nói về nhiều thứ, hắn ta có xu hướng tâm ý tùy tiện.
“Đạo huynh không cần phải khiêm tốn đâu, tiểu đệ ta đã gặp không ít cao thủ chân chính. Hầu hết những cao thủ này đều có một điểm chung. Đó là có thể chịu đựng tịch mịch.”
Lý Hoắc Vân thở dài, nói.
“Rất nhiều cao thủ trong số này không quan tâm đến vật chất của cải, mỹ nhân hay rượu ngon, chỉ cần những thứ xung quanh mình đủ dùng là được.”
Hắn ta nhìn Trương Vinh Phương, muốn thuyết phục đối phương về tạm giữ chức cho cha mình, điều mà phía Hình Ngục thiếu nhất chính là một người can đảm, thận trọng và quyết đoán như vậy.
Nếu Trương Ảnh bằng lòng, chắc chắn có thể giúp cha chia sẻ rất nhiều áp lực.
Nhưng khi nghĩ đến chức vụ tạm thời trước đây của Trương Ảnh đã chuyển tặng cho người có tên là Tiết Ninh.
Liền biết có lẽ chí của đối phương không ở chỗ này.