Sau đó khoảng mấy ngày.

Đạo Cung không ngừng tuần tra, bên ngoài thì lỏng, bên trong thì chặt.

Đêm thứ tư.

Bên trong Tuần Chiếu phòng.

Khai Sơn đạo nhân thở hắt ra một hơi dài nhẹ nhõm. Nhìn vào lệnh khen thưởng vừa được phát xuống.

Trên đó viết rõ ràng, để cảm ơn Tuần Chiếu phòng đã giải cứu Lý Hoắc Vân cư sĩ, Đàm Dương châu nha đã bổ sung một vị trí tạm giữ chức cho Minh Kính Cung.

“Được được được... Tốt lắm...” Khai Sơn đạo nhân cười đến mặt mày nở hoa.

Vị trí tạm giữ chức này đến thật đúng lúc.

“Ngoài ra, còn có ba trăm lượng tạ lễ do chính Lý Hoắc Vân cư sĩ đưa tới.” Tiểu Vân ở một bên nhỏ giọng nhắc nhở.

“Tiền là việc nhỏ. Việc có thêm vị trí tạm giữ chức, nhất là tạm giữ chức Hình Ngục. Bao nhiêu người muốn nhét người vào Hình Ngục nhưng không được. Không ngờ lần này lại có một vị trí khác.”

Hắn thành thục lấy bút than ra, viết tên người nhận dưới lệnh khen thưởng: Tiết Ninh.

“Tiết Ninh này liên tục đưa cho ta rất nhiều thứ tốt. Lần này, xem như hắn ta được hời. Cũng xem như tiểu tử này gặp may, đúng lúc gặp được chuyện tốt như vậy.”

Minh Kính Cung thường xuyên xảy ra các loại chuyện lớn nhỏ, dù sao các môn phái võ lâm cũng là môn phái lớn trên địa bàn Đàm Dương.

Thỉnh thoảng, các cao thủ trong cung phải đứng ra hòa giải các tranh chấp khắp nơi trên giang hồ.

Một số bang phái gia tộc thỉnh thoảng sẽ đến bái phỏng, mời Minh Kính Cung đứng ra, theo quan trên mặt kiếm người các loại.

Về tổng thể, Minh Kính Cung xem như là một đại phái nửa là viên chức nửa là nhân vật nổi tiếng trong giang hồ.

“Sư phụ ơi, Trương Ảnh lại lập công, nếu chúng ta không cho hắn chút lợi ích, lỡ như người ta nghi ngờ...” Tiểu Vân ở bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở.

“Lợi ích?” Khai Sơn đạo nhân bắn lệnh khen thưởng xuống, không thèm đếm xỉa nói: “Vậy thì lệ tiền tháng này tăng cho hắn hai lượng là được.”

“Sư phụ, không thăng chức cho hắn sao?”

“Thăng chức làm gì? Nếu thăng chức nhanh, lỡ như hắn chạy đi mất. Ta đào đâu ra một tên thuộc hạ có năng lực như vậy? Tốt hơn hết nên giữ hắn lại, áp chế hắn, để hắn có thể lập nhiều công hơn cho ta.”

Khai Sơn đạo nhân đã tính toán rất rõ ràng.

Cho đến tận lý do chèn ép.

Có ý kiến ​​cho rằng, người trẻ cần phải học hỏi kinh nghiệm nhiều hơn, tích lũy kinh nghiệm lịch duyệt là được.

“Nhưng chuyện này… Lỡ như bị hắn phát hiện, không muốn ra tay nữa thì sao?” Tiểu Vân hơi lo lắng.

“Không ra tay là không làm tròn trách nhiệm. Nếu như áp dụng quy định của Đạo cung sẽ mất nửa cái mạng. Hắn không thể không cố gắng hết sức.” Khai Sơn đạo nhân không thèm để ý cười nói.

*

*

*

Câu chuyện cứu người ban đêm không được truyền bá rộng rãi ở Minh Kính Cung.

Các thượng tầng trong Cung cố tình ngăn chặn những tin tức tiêu cực đó để không ảnh hưởng đến sự ổn định.

Vì vậy, mọi người chỉ biết đêm hôm ấy đã xảy ra một chuyện gì đó, nhưng không ai biết đã xảy ra chuyện gì.

Trương Vinh Phương không để ý lắm. Sau đó hắn đã được Tuần Chiếu phòng khen thưởng, lệ tiền tháng này sẽ được phát thêm hai lượng.

Cũng tốt hơn là không có gì.

Hắn cũng không thèm để ý, có lẽ người hắn cứu đều rất keo kiệt, chỉ chịu cho một ít tiền.

Điều hắn quan tâm bây giờ là công lao, cứ tiếp tục tích lũy như thế, có lẽ không bao lâu nữa hắn có thể được thăng chức cũng nên.

Điều hắn muốn là nhanh chóng từng bước một đi đến địa vị cao hơn. Nhận được càng nhiều tài nguyên, quyền lực, sau đó mới có thể tiếp xúc với nhiều võ học thượng thừa hơn.

Khi đó, tiền sẽ tự động đến.

Ngày 19 tháng 5.

Trương Vinh Phương đi ra khỏi thư phòng, hắn mới vừa viết một bức thư không ghi địa chỉ gửi cho sư phụ và sư huynh của mình.

Chỉ là không biết nó có được đưa đến được hay không.

Dù sao tình hình bên kia có hơi kỳ lạ.

Lúc trước khi trên đường hắn đi đến đây đã bị Kỳ Sơn tập kích. Sau đó nhìn vào hành vi kỳ lạ của sư phụ ở bên kia.

Bây giờ, rất có thể huyện Hoa Tân, Thanh Hòa Cung sẽ xảy ra một điều gì đó.

Dù sao Kỳ Sơn là người của Giám sát viện Đường Sa.

Gác suy nghĩ lại, Trương Vinh Phương men theo con đường nhỏ bên trái thần điện, đi đến phòng đệ tử ở phía sau.

Lúc này, ở đạo trường Thái Cực phía trước Thần điện, một nhóm các hòa thượng đầu trọc, mặc áo cà sa màu xám và đỏ đang nói chuyện với Huyền Tâm điện chủ và các cao tầng khác.

Nhìn từ xa, dường như bầu không khí khá nghiêm túc.

Trương Vinh Phương chỉ nhìn lướt qua, sau đó không nhìn thêm nữa, tự mình đi trở về.

Một đường trở về, lúc sắp đến viện của mình.

Hắn đột ngột giảm tốc độ, dừng lại.

Lúc này, một công tử cao gầy mặc áo gấm đang đứng trước cổng viện của hắn.

Phía sau công tử có hai tên hộ vệ cường tráng, cả hai hộ vệ đều mang theo đao, trông có vẻ khá ra dáng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play