Cũng đúng... Ba trăm lượng bạc còn không thèm để ý, sao có thể quan tâm đến ba mươi lượng một tháng ở trong Hình Ngục bên kia được chứ?

Ngay sau đó, hắn ta đè nén những lời này lại trong lòng.

Tiếp tục trò chuyện với Trương Vinh Phương một lúc, sau khi cả hai đã trở nên quen thuộc với nhau hơn, ngay cả xưng hô cũng đã đổi thành đại ca huynh đệ.

Một lúc sau, Lý Hoắc Vân thấy thời gian đã khá lâu rồi liền đứng dậy cáo từ.

Cả hai cùng nhau bước ra ngoài cửa viện.

Lý Hoắc Vân quay đầu chắp tay.

“Trương đại ca, không cần tiễn nữa. Nếu có thời gian, có thể đến Hoài Tỉnh Lý phủ ở Phong Dương khu làm khách, đến lúc đó tiểu đệ nhất định sẽ nghênh đón!”

“Hoắc Vân, không cần khách khí. Nếu có thời gian nhất định ta sẽ đến.” Trương Vinh Phương ôm quyền, đáp lễ.

Chỉ là vài câu khách sáo ngoài miệng của người khác, đương nhiên hắn sẽ không coi trọng nó.

Lúc này, Lý Hoắc Vân dẫn theo hai người hầu, sau đó quay người rời đi dọc theo con đường tắt.

Trương Vinh Phương nhìn bóng lưng đối phương biến mất rồi mới quay trở về trong viện.

Sờ sờ vào túi tiền đã khô cạn, hắn thở hắt một hơi dài, thời đại này tự mình kiếm tiền thật khó.

Bước đến cái ghế đá ở bên cạnh, hắn phất tay, phủi những chiếc lá rụng trên bàn đá.

Đột nhiên sau lưng truyền đến một loạt tiếng bước chân gấp gáp.

Hắn quay đầu lại, thấy Lý Hoắc Vân thở hồng hộc chạy trở về, đỡ cửa viện, ngẩng đầu nghiêm nghị nhìn về phía hắn.

“Trương đại ca, tuy ta biết hơn phân nửa huynh vẫn sẽ cự tuyệt, nhưng nếu ta không chính miệng hỏi một lần, ta không cam lòng.”

“Có chuyện gì gấp vậy?” Trương Vinh Phương thắc mắc.

“Tiểu đệ muốn hỏi, nếu Trương ca không muốn đến Hình Ngục tạm giữ chức, không bằng đến nhà họ Lý của ta làm bạn võ với tiểu đệ được không?”

Lý Hoắc Vân nói một cách nghiêm túc.

“Tiểu đệ biết Trương ca có thể không quan tâm đến chút tiền tài này. Nhưng nếu bên cạnh tiểu đệ có một người nhạy bén và quyết đoán như Trương ca, có lẽ buổi tối có thể ngủ ngon giấc hơn.”

Trương Vinh Phương hơi sửng sốt. Trước tiên chưa nói đến chuyện bạn võ, hắn nhạy cảm cảm giác được dường như có điều gì đó trong lời nói của đối phương.

“Đệ nói tạm giữ chức Hình Ngục nào?”

“Chính là vị trí tạm giữ chức Hình Ngục mà cha ta đã tặng cho Tuần Chiếu Minh Kính Cung trước đây á?” Lý Hoắc Vân trả lời: “Không phải Trương đại ca đã tặng cho một người tên Tiết Ninh sao?”

Hắn ta thở dài nói: “Tiết Ninh kia nhất định là bạn thân của Trương đại ca đúng không? Vị trí tạm giữ chức như vậy mà cũng có thể chuyển cho nhau.”

Nghĩ đến đây, hắn ta càng thêm khâm phục phẩm hạnh cao thượng của Trương Vinh Phương.

Trương Vinh Phương hơi híp mắt lại, trong lòng lập tức lóe lên một loạt ý nghĩ.

Nhưng trên khuôn mặt lại không có biểu hiện gì.

Vẻ mặt hắn ôn hòa, nói với Lý Hoắc Vân: “Nói đến, ta còn không biết lúc trước Hoắc Vân đệ nói đáp lễ là đáp cái gì?”

Lý Hoắc Vân sững sờ, sau đó hắn ta cũng nhận ra điều gì đó.

“Hình như... Minh Kính Cung này...” Lý Hoắc Vân im lặng một hồi, lộ ra nụ cười khổ.

Hắn ta hoàn toàn không ngờ phần báo đáp mà chính mình đưa đến lại bị bên trong đạo cung này chặn lại.

Bây giờ xem ra không chỉ ngân lượng, mà còn có cả tạm giữ chức, có lẽ đều đã bị tham ô chuyển đi mà không có sự đồng ý của Trương Ảnh đại ca?

“Cha ta thường nói với ta thói đời khác xa với những gì ta nhìn thấy mặt bề ngoài, bây giờ có vẻ như...” Lý Hoắc Vân thở dài.

“Không không, người trong giang hồ thân bất do kỷ, quen là được.” Trương Vinh Phương khẽ lắc đầu: “Hoắc Vân lão đệ, chúng ta về trước đi, chuyện này cứ bỏ qua đi.”

“Không được! Đây là bởi vì ban đầu tiểu đệ không làm tốt. Nếu ta giao trực tiếp vào trong tay Trương huynh thì sẽ không phiền phức như vậy.” Lý Hoắc Vân nghiêm mặt nói.

“Không trách đệ được, chuyện này...” Trương Vinh Phương nghĩ thôi cũng biết cho dù giao vào tay hắn, vẫn sẽ có người tới đòi lại.

Chuyện hắn cứu người, ăn chặn khen thưởng sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện.

Nhưng người ta vẫn làm điều này, có nghĩa là người đó không quan tâm đến việc liệu có bị phát hiện hay không.

“Thôi bỏ đi, Hoắc Vân lão đệ, hãy quên chuyện này đi, đừng nhắc tới nữa. Bây giờ ta đang ở đây tạm giữ chức đã tốt hơn so với nhiều đạo nhân rồi.”

Số tiền và vị trí này coi như là một phần cống hiến của ta cho Minh Kính Cung.”

Khi Lý Hoắc Vân nghe thấy, ngay lập tức càng kính phục đạo đức cao thượng của Trương Vinh Phương.

Trong lòng cũng càng thêm quyết tâm quay về tìm phụ thân giúp giải quyết chuyện nguyện vọng này.

Lúc này, hắn ta dẫn theo người hầu, xoay người cáo từ.

Trương Vinh Phương đứng ở phía sau, nhìn bóng lưng ba người rời đi, bỗng nhiên hắn liếc mắt liền nhìn thấy trong sân còn có hai gian phòng khác.

Cửa sổ hai phòng đều đóng chặt, nhưng có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người qua cửa sổ lặng lẽ rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play