"Chưa bao giờ thấy qua đương nhiên được thôi." hai tay hắn ta nắm lên trường côn: "Chờ ngươi gục xuống ta liền đáp ứng!"

Còn nói chưa xong, thân hình cường tráng của hắn ta xông lên phía trước, trường côn đánh ra côn pháp gia truyền Bạch Lộ, hắn ta đánh một côn tới hướng đầu Trương Vinh Phương.

Trường côn mười ba cân đánh xuống, tạo ra tiếng rít nặng nề, nếu đập trúng phần đầu người, lấy sức mạnh của Kỳ Sơn, chí ít cũng phải xương sọ lõm sâu, não chấn động mức độ nặng.

Vù!

Trường côn màu nâu cuốn lên lá rụng, tạo nên khí xoáy, mang theo côn pháp dao động kỳ dị, hung hăng nhắm hướng trán bên phải của Trương Vinh Phương.

Ai...

Chỉ một thoáng thở dài một tiếng.

Bộp.

Trường côn hiểm hóc xẹt qua trán đối phương, chỉ thiếu chút nữa, là có thể đập trúng mục tiêu.

Nhưng chẳng biết tại sao, điểm này lại giống như lạch trời, không thể vượt qua.

Trương Vinh Phương bỗng nhiên lùi về phía sau mấy mét, cúi đầu.

"Sư huynh, thật ra... Ta, thực sự... Thực sự..."

Keng.

Nguyện luân trong tay hắn giơ lên cao, ngăn trở trường côn đánh tới.

"Ngươi!!?"

Lực lượng song chưởng Kỳ Sơn điên cuồng ép xuống, nhưng quỷ dị là, bất luận hắn ta ép xuống bao nhiêu sức lực, trường côn vẫn không nhúc nhích tí nào.

"Chỉ là một tên chuột nhắt không Nhập Phẩm!!"

Kỳ Sơn không tin thu về trường côn, một chiêu gặt cỏ lau, quét ngang toàn lực đánh tới.

"Ta xem ngươi trốn đi đâu!!"

Lời còn chưa dứt, hắt ta thấy hoa mắt, lại có thể đột nhiên không còn thấy bóng dáng trước mắt.

"Sư huynh..."

Giọng Trương Vinh Phương thế mà lại yếu ớt truyền đến từ sau lưng của hắn ta.

"Vì sao ngươi cứ không rõ, một người, chỉ có một cái mạng..."

Kỳ Sơn lảo đảo, vẻ mặt không dám tin, run rẩy sờ soạng cổ mình.

Nơi ấy có một cái khe lớn, đang liên tục không ngừng chảy máu ra ngoài, thiếu khí.

Hắn không thể nào hiểu được.

Không thể tin được.

Vì sao một tiểu đạo sĩ tuổi trẻ như vậy, sẽ có thân pháp kinh khủng như thế, sẽ có lực lượng có thể chống đỡ hắn ta xuất thủ...

Hắn ta không rõ...

Bịch.

Kỳ Sơn ngã nhào xuống đất, máu không ngừng lan tràn, theo cây cỏ dưới đáy bùn đất, thấm xuống phía dưới.

Bên tai không ngừng truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết.

Trong rừng cây dày đặc.

Cảnh cuối cùng Kỳ Sơn thấy, là một bóng người không tiếng động như quỷ mị, đang nhẹ nhàng tránh thoát một lần rồi một lần công kích của người khác, thu gặt sinh mệnh đám cấp dưới của hắn ta.

Không bao lâu.

Bộ thi thể cuối cùng ngã nằm ngửa xuống đất.

Mặt Trương Vinh Phương không thay đổi cầm nguyện luân.

Trên lưỡi đao của Ly Thương, trên thân luân tất cả đều là dòng máu bắn lên, lúc này sau khi bị oxi hóa, bộ phận đã hiện ra màu đỏ sậm nhàn nhạt.

"Đừng trách ta... Muốn trách, thì trách các ngươi có ác niệm..."

Loại chuyện giết người này, chỉ cần có lần đầu tiên, liền chắc chắn sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba... Thậm chí nhiều hơn.

Mà một khi giết Kỳ Sơn, hắn nhất định phải giết chết tất cả mọi người ở đây.

Bằng không để lộ bí mật, phiền phức càng nhiều.

Chênh lệch tốc độ to lớn, khiến hắn rất dễ dàng liền làm được chuyện này.

Hắn nhẹ nhàng dùng quần áo của thi thể chà lau vết máu dính lên trên Ly Thương, sau đó xoay người, yên lặng rời khỏi.

Hắn thật sự không muốn giết người.

Nhưng người khác cứ muốn thương tổn hắn.

Để không bị thương tổn, hắn không thể làm gì khác hơn là ra tay tiêu trừ nguồn gốc của sự tổn thương.

Thật ra suy nghĩ kỹ một chút, nói chuyện cũng tốt.

"Trên đời này, người muốn thương tổn người khác ít đi, liền càng sẽ hòa bình yên ổn. Thế nên ta đang làm việc tốt."

"Ta không muốn sống trong thế giới luôn luôn phòng bị người khác. Thế nên chỉ có thể diệt cỏ tận gốc rồi..."

Trương Vinh Phương hôm nay giết người, trong lòng đã không hề run sợ giống như lúc mới đầu.

Có vũ khí sắc bén, phối hợp tốc độ thân pháp quỷ dị, cho dù là người có khí lực mạnh hơn hắn, chỉ cần tốc độ chậm hơn hắn, liền tất nhiên sẽ thất bại thảm hại.

Rất nhanh, Trương Vinh Phương trở lại bên cạnh thi thể Kỳ Sơn, cấp tốc bắt đầu thu thập túi tiền của mọi người.

Đáng tiếc, có lẽ là bởi vì bọn họ biết trước khi đi muốn làm gì, thế nên đều đã cất kỹ túi tiền, không có mang theo bên người.

Trương Vinh Phương tìm mười mấy người, mà chỉ tìm được hai túi tiền.

Mà trong hai trong túi tiền đó, cộng lại cũng chỉ có bốn lượng bạc. Cũng chỉ khó khăn đủ để trả tiền thuê hai hộ vệ tiêu cục thôi.

Càng đáng giá tiền hơn chút, vẫn là những vũ khí trên người họ.

Đáng tiếc những vũ khí này Trương Vinh Phương không có cách nào khác mang đi bán.

Hắn chỉ có thể lựa lựa chọn chọn, lấy đi một thanh đoản kiếm thiếp thân từ trên người Kỳ Sơn.

Cấp tốc ném toàn bộ thi thể đến mặt trái sườn núi, lúc này hắn mới vòng một vòng, trở lại bên bờ suối, tẩy rửa toàn thân một lần.

Từ đầu tới đuôi, bởi vì tốc độ thân pháp của hắn tiếp cận cấp bậc Ngũ Phẩm, dẫn đến toàn bộ từ đầu đến cuối không bị một chút tổn thương nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play