Tuy đám Kỳ Sơn có nhiều người, nhưng ở trong núi rừng hoàn toàn không hình thành vòng vây kín hữu hiệu.

Mỗi một lần giao thủ, bọn họ tối đa cũng chỉ là hai người đồng loạt ra tay.

Nói một cách khác, thật ra Trương Vinh Phương vẫn chỉ tương đương với lấy một đánh hai.

Dưới hạn chế địa hình, còn có hạn chế độ phối hợp ăn ý của đối phương, dẫn đến hơn mười người hoàn toàn không cản nổi tốc độ của Trương Vinh Phương.

Vật có thể dùng để ngăn trở nhiều lắm.

Không bao lâu, hắn trở lại đoàn xe. Như không có chuyện gì xảy ra hắn trở lại vị trí sau lưng trâu.

Dương Hồng Diễm đang dùng một miếng vải sạch sẽ, trải ra đặt quế hoa cao, bánh ngọt, bánh hạt thông, bánh nhân thịt vân vân các loại bánh đã chuẩn bị từ sớm lên.

Bên cạnh vẫn còn đặt hai bình rượu.

Một cái là màu đỏ, một cái là màu trắng.

"Ở đây còn có phần rượu nho nhỏ, cùng rượu sữa ngựa đen. Vinh Phương đệ cũng tới ăn chung đi."

Dương Hồng Diễm dịu dàng mời.

Trương Vinh Phương tiến lên, trả lại túi nước.

"Vậy thì đa tạ tẩu tẩu rồi."

Mùi rượu thoang thoảng, trong lúc nhất thời giống như đè xuống mùi máu tươi nhàn nhạt trên người hắn.

Đàm Dương.

Trên bình nguyên rộng mênh mông chỉ thấy bắt đầu không thấy điểm cuối, một tòa thành trì đứng sừng sững dựa gần với Hồng sơn.

Tường thành cao hơn ba mươi mét bao quanh thành trì một vòng, bốn phía có xây hai tòa thành phụ.

Tám mặt mỗi mặt đều có mười thôn trấn hoặc lớn hoặc nhỏ bảo vệ xung quanh.

Mỗi ngày mỗi đêm đều có lượng lớn tài vật nông sản ra vào nơi này.

Ở đây so với phủ thành khu Bình Dư cũng chỉ là hơi kém hơn chút.

Chỉ riêng lượng dầu thắp đèn cầy mà thành thị không đêm tốn mỗi ngày đều là một con số thiên văn đối với người bình thường.

Sau khi thương đội Bạch gia đến Đàm Dương, Trương Vinh Phương đi theo Dương Hồng Diễm bắt một chiếc xe trâu, rất nhanh đã tìm được phụ mẫu của Dương Hồng Diễm đến bên này từ sớm.

Hai người đã sớm thuê được một căn phòng ở nơi này.

Trương Vinh Phương thu xếp ổn thỏa xong cho tẩu tử, không có ở lại mà đi thẳng đến phân bộ của Đại Đạo Giáo ở Đàm Dương, Minh Kính Cung.

Mặt trời chiều ngả về tây.

Lưng Trương Vinh Phương đeo nguyện luân, bước nhanh đi qua ba khu vực lớn của Đàm Dương. Hắn hỏi thăm tìm đường ở xung quanh, vất vả lắm mới tìm được chỗ của Minh Kính Cung trước khi mặt trời xuống núi.

"Làm phiền thông báo một chút, Trương Ảnh đạo nhân Thanh Hòa Cung, đến đây chuyển tịch."

Quy mô của Minh Kính Cung nhỏ hơn của Thanh Hòa Cung một xíu, Trương Vinh Phương giao thư tín văn điệp sư phụ đã chuẩn bị xong trước đó cho đạo nhân giữ cửa xong, rồi hơi kiểm tra tỉ mẩn ở bên ngoài.

Tòa đạo cung này tổng cộng chỉ có năm kiến trúc, khoảng cách giữa các kiến trúc sát sao, tường đỏ bao quanh bốn phía, bên trong có rất nhiều, trên một ít đầu tường thậm chí còn có mảng lớn bóng cây và dây thường xuân mọc ra.

Trước cửa đạo cung là một đoạn thềm đá trăm cấp, lúc này có thể thấy trên thềm đá có không ít du khách hành hương ra ra vào vào.

Không bao lâu sau, đạo nhân trông cửa đi ra, chắp tay hướng Trương Vinh Phương.

"Mời sư huynh đến, cần phải qua bên liêu phòng đăng ký trước."

"Làm phiền đạo hữu." Trương Vinh Phương đáp lễ, sau đó đi theo đạo nhân tiến thẳng vào bên trong.

Vào đại môn, đầu tiên là một quảng trường đá trắng với tầm nhìn bao la.

Mặt sàn của quảng trường có dùng đá tảng để bày ra một Thái Cực đồ khổng lồ.

Trong đó hai đạo nhân đang giao thủ luân phiên qua lại giữa Thái Cực đồ.

Trương Vinh Phương lia mắt nhìn đại khái, thân thủ tốc độ của hai đạo nhân ấy, hẳn là trên dưới Tam Phẩm.

Họ dùng Nhạc Hình Phù cơ bản nhất.

Ở bên cạnh có một đám đệ tử đạo nhân vây xem, thỉnh thoảng trầm trồ khen ngợi.

Rõ ràng đây không phải trận thi đấu chính quy gì cả, nói không chừng là lén luận võ.

Đạo nhân dẫn đường thấy thế, bèn cười giải thích.

"Đây là lần đầu tiên sư huynh đến Đàm Dương đúng không?"

"Tại sao lại nói thế?" Trương Vinh Phương hỏi.

"Bởi vì ở nơi Đàm Dương này, tinh thần thượng võ nồng hậu, bất luận là phú hộ thân hào thế gia, đều thích đưa đệ tử môn hạ mình vào các môn các hộ.

Minh Kính Cung ta, ở chỗ này cũng là đại phái số một số hai."

Trương Vinh Phương nhất thời thấy hiếu kỳ. Nếu muốn ổn định ở đây, đương nhiên phải biết tình huống nơi đây trước cái đã.

"Vậy xin hỏi đạo huynh, môn phái ở Đàm Dương này thì nói như thế nào?"

"Đàm Dương võ lâm, môn phái ấy hả, trừ những bang phái tạp nham và các võ sư quyền quán ra, môn hộ lớn nhất có bốn cái.

Theo thứ tự là, Đại Dương Tự, Thiên Toàn Cung, Minh Kính Cung ta, cùng với Hắc Thập Giáo." Đạo nhân dẫn đường giải thích.

"Tứ đại môn phái ấy, chính là thế lực phân công quản lý bốn khu lớn của cả Đàm Dương. Mà khu trung tâm, thì là do Thiên Hộ sở Đàm Dương duy trì trật tự.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play