“Hắn ta tu Thiên Hùng lệnh, chính là võ học của Tuyết Hồng các Linh đình, uy lực cường hãn, người này đã từng là võ tướng lui xuống từ trên chiến trường, một thân võ nghệ giết người thiên chùy bách luyện... cao thủ giang hồ cùng cấp bình thường, một hai người căn bản không phải đối thủ..."
Tuyết Hồng các là tổ chức của Đại Linh chuyên môn thu thập công pháp võ học kỳ dị trong thiên hạ.
Chỉ có võ học cường hãn thực dụng, uy lực tốt chân chính mới có thể được thu vào trong đó.
Trừ cái đó ra, Tuyết Hồng các còn có chức năng nghiên cứu phát minh quân võ càng mạnh hơn.
Nhiều năm qua, lượng lớn công pháp phổ cập quân võ đều được lấy ra từ trong đó, trên chiến trường có trợ giúp cực lớn đối với quân đội Đại Linh.
Võ công quân đội Đại Linh mạng do công pháp, không hề chỉ mạnh mẽ tại trang bị và cung thuật.
Trần Liên Thanh làm sao không rõ Đồ Mộc Cáp Nhĩ có thực lực mạnh mẽ, nghe vậy nàng liền im lặng.
"Bên trên đương nhiên rõ ràng điểm ấy."
Nàng trầm giọng nói.
"Thế nhưng khó hơn nữa, cũng phải có người đi làm!"
Hai tay nàng nắm lại nắm chặt.
"Phản kháng, chắc chắn sẽ có người chết. Những người chúng ta tụ tập ở chỗ này, làm như vậy là vì cái gì? Lẽ nào trên đường ấy không có ai chết? Lẽ nào bọn họ không sợ?"
Người xung quanh đều trầm mặc, tiếng gió vù vù gào thét trong rừng.
Mặc dù ánh sáng mặt trời mãnh liệt, nhưng giống như không hề có tí độ nóng nào.
"Nếu như không phải là bị ép bất đắc dĩ, ai nguyện ý đi đường này?" Đáy mắt Trần Liên Thanh toát ra tia hận ý.
Giống như nàng, ánh mắt người xung quanh đều lộ ra hận ý.
Mọi người ở đây, nếu như không phải là bị ép tới đường cùng, ai nguyện ý lại đi liều mạng?
Cửa nát nhà tan, thê ly tử tán, phụ mẫu đều mất, gia sản bị đoạt, … vân vân.
Mọi người ở đây, ai mà không bị Linh đình ngang ngược bức đến tuyệt cảnh, thậm chí ngay cả sinh tử của mình đều ngàn cân treo sợi tóc.
"Chư vị... thành bại đều phụ thuộc vào lần này." Trần Liên Thanh rút ra đoản đao bên hông.
Những người còn lại dừng lại trong chốc lát.
Cũng đều vung lên vũ khí đủ loại kiểu dáng trên người.
Có đao, có côn, còn chủy thủ rỉ sắt, thậm chí còn có cái cuốc.
*
Trong núi rừng cạnh thương đội Bạch gia.
"Ngươi tên Trương Vinh Phương đúng không?" Kỳ Sơn còn có ấn tượng với tiểu đạo sĩ trước mắt.
Trước đây khi hắn ta áp giải Tiêu Thanh Anh xuống núi, nửa đường thiếu chút nữa bị Trương Vinh Phương nhìn thấu.
Khi đó hắn ta đã có ấn tượng sâu sắc với sự nhạy bén của người này.
"Nể tình là đồng môn, ngươi tự trói ngay tại chỗ, không phát ra âm thanh, ta có thể không làm ngươi bị thương." Giọng Kỳ Sơn hòa hoãn nói.
Trương Vinh Phương nhìn đám người trước mặt, ánh mắt rơi lên mặt nạ trên mặt bọn họ.
Hắn thật sự không muốn động thủ với những người này, khác với Trần Vô Ưu Thiệu gia trước đây.
Giữa bọn họ không cần phải phân ra ngươi chết ta sống.
Nhưng nếu khiến hắn tự trói, từ bỏ tất cả chống cự, đương nhiên hắn không muốn.
"Kỳ Sơn sư huynh hà tất hùng hổ doạ người. Mọi người cùng là đồng môn... có chuyện gì có thể ngồi xuống nói rõ ràng." Trương Vinh Phương bất đắc dĩ nói.
"Ngươi thật sự không biết hay là giả bộ?" Kỳ Sơn không có rảnh lãng phí thời giờ với đối phương.
Chuyện trò tiếp nữa, hắn ta còn muốn hành động hay không?
Trương Hiên kia toan tính quá nhiều, phải mau chóng bắt người trở về thẩm vấn.
"Quên đi, muốn trách, thì trách số mệnh ngươi không tốt." Kỳ Sơn không nói nhảm nữa, vung tay lên.
Mặc kệ Trương Vinh Phương có biết chuyện Trương Hiên làm hay không, lần này mang về hắn đều sẽ không có cơ hội sống sót.
Bất luận như thế nào, mưu phản đều là tội lớn khám nhà diệt tộc, hắn thân là đệ tử thân cận của Trương Hiên, một khi bị định tội, cơ bản là không chạy được.
Hắn cũng thế, tất cả thân tộc của hắn cũng vậy, toàn bộ đều phải chết.
Nhất thời, hai hán tử bịt mặt chính diện xông lên.
Trương Vinh Phương né trái né phải, nhất thời cứng rắn khiến hai người không có cách nào gần người được.
Hắn biết Kỳ Sơn là người của Đường Sa giám viện, không muốn triệt để trở mặt với hắn ta. Càng không rõ vì sao đám người này lại chạy đến nơi đây, lại còn ăn mặc che mặt kiểu đó nữa.
Thế nên trong lúc nhất thời hắn không có xuất thủ, chỉ là né tránh.
"Sư huynh, mặc kệ ngươi muốn làm chuyện gì, lần này chúng ta coi như chưa bao giờ gặp nhau, có thể không?"
Trương Vinh Phương vừa né tránh, vừa trầm giọng hỏi.
Sau khi thấy kết cục của Trần gia, hắn không muốn phát sinh xung đột với Đường Sa giám viện.
Hôm nay Đường Sa sắp kế nhiệm cung chủ, lão ta chính là đại biểu cho Thanh Hòa Cung chính thống. Đối nghịch với lão ta, đó chính là đối nghịch với toàn bộ quan phương.
"Ồ? Thân pháp ngược lại không tệ. Khó trách còn dám đứng trước mặt ta kêu to." Kỳ Sơn nhìn ra Trương Vinh Phương dùng Mê Yên Bộ, nhất thời mặt lộ vẻ vô cùng kinh ngạc.