Đang chạy, cô bất ngờ mất thăng bằng và ngã xuống đất. Lần đó bố cô đích thân đến trường, ôm lấy mắt cá chân đang bó bột của cô trong phòng y tế, lo lắng đến mức không còn bình tĩnh được: “Con nói xem, chỉ là tham gia một cuộc thi thể thao thôi, sao lại phải liều mình như vậy chứ?”
Nhìn thấy bố lo lắng và sốt sắng vì mình, dù Mạnh Tư Kỳ phải chịu đựng đau đớn vì gãy xương vẫn cảm thấy ấm áp trong lòng.
Từ đó về sau, Mạnh Tư Kỳ bắt đầu tìm đủ mọi cách để Mạnh Tinh Hải chú ý đến cô, như việc giả vờ ốm, cố tình không mang ô khi trời mưa hoặc tan học cố ý không liên lạc với ông.
Nhớ lại những điều đó, cô cảm thấy vừa áy náy vừa buồn cười. Thời gian đó quả thật Mạnh Tinh Hải bận đến mức không ngơi nghỉ.
Nhưng đó chỉ là chuyện từ thời trung học, lên đến cấp ba, cô không còn vô vị như vậy nữa. Điều cô làm nhiều hơn là so sánh số lượng cuộc gọi và tin nhắn với bố. Cô tuyệt đối không gọi thêm một cuộc hay gửi thêm một tin nhắn nào cho ông.
Thời gian bỗng quay về trước khi bố mất, đột nhiên Mạnh Tư Kỳ nhận ra rằng mình không giống như "chiếc áo bông nhỏ" của người khác. Trong sâu thẳm, cô bướng bỉnh, bao nhiêu năm qua chỉ muốn giành được sự quan tâm của bố, nhưng chính vì sự bướng bỉnh đó mà cô đã che giấu đi tình yêu dành cho ông.
Đến khi ông ra đi, cô mới nhận ra rằng có rất nhiều điều mình chưa kịp nói với ông.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play