Bên ngoài trời đã tối dần, Quy Hướng Dương nắm tay Trương Oái bước trên con đường về nhà, Trương Oái nói: “Mẹ, mẹ cũng thấy anh rể con là người thế nào rồi, sau này con không muốn thấy anh ta trong nhà này nữa.”
“Con yên tâm đi, cậu ta muốn vào nhà này mẹ cũng không cho.”
"Ôi, có chuyện gì to tát đâu, nhìn thoáng ra một chút." Quy Hướng Dương nở nụ cười nói.
"Anh không biết đâu, bị ức hiếp như vậy, vẫn là người một nhà đấy, em đã quỳ xuống rồi." Mắt Trương Oái lại đỏ lên: “Có ai ức hiếp người như thế không chứ?”
Hứa Lan Phương nói: “Loại người này chính là nghĩ mình làm lãnh đạo, chắc chắn phải tỏ chút oai phong. Con nói xem lòng người là thứ gì chứ.”
"Chị ấy cũng không phải thứ gì cả." Trương Oái nghiến răng nói: “Hồi đó chị em chọn anh ta, em đã nói rồi, đừng nói là cảnh sát, anh ta có gì chứ, một người nghèo rớt, chẳng lo cho gia đình, căn nhà cũ này đã ở bao nhiêu năm, còn không bằng công nhân trong công ty của Hướng Dương. Bình thường chị em theo anh ta chẳng phải khổ sở sao? Giờ anh ta thấy em bị ức hiếp lại trốn trong nhà xem trò cười. Sau này con gái anh ta s cũng phải học đại học, phải tiêu tiền, Hướng Dương, sau này nếu anh ta đến mượn tiền, anh phải giữ chặt, không phải ai cũng có thể cho mượn đâu...”
Trên đường về sau cuộc rà soát, Phùng Thiếu Dân lái xe mà không nói một lời nào, Mạnh Tư Kỳ tựa người vào cửa sổ, nhìn về phía hoàng hôn đỏ như máu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT