Buổi trưa, bốn người kéo thân thể mệt mỏi đến một quán ăn nhỏ gặp nhau, ai nấy đều không thu được kết quả gì, vẻ mặt đều rất uể oải.
Phùng Thiếu Dân chỉ còn biết ra lệnh, buổi chiều sẽ mở rộng thêm phạm vi, tăng thêm người đi dạo quanh nhà máy dệt và khu nhà cũ.
Sau cả một buổi chiều thăm dò, kết quả vẫn trống trơn, không có bất kỳ manh mối nào. Phùng Thiếu Dân nhìn xa về phía khu vực bán sỉ sầm uất rồi lại nhìn về phía khu nhà cũ đã được xây mới từ lâu, cảnh tượng chỉ như một bộ phim đã hết, người đã đi, nhà đã trống, không để lại bất kỳ dấu vết nào. Chân mày của ông ấy dần cau lại.
Mạnh Tư Kỳ đứng bên cạnh ông ấy, nhìn thấy mặt trời lặn ở chân trời tựa như vàng, ngày hôm nay cũng sắp kết thúc. Buổi tối Quy Hướng Dương cũng sẽ đủ hai mươi tư giờ, được cho là vô tội và được thả ra.
Cô biết Phùng Thiếu Dân không cam tâm, cô cũng vậy. Nhưng công việc hình sự đôi khi không tránh khỏi phải đối mặt với sự tiếc nuối, những vụ án chưa được phá luôn khiến cảnh sát canh cánh trong lòng cả đời. Có những vụ án mà cảnh sát mang theo cả đời không giải quyết được, giống như bố cô, lúc nằm trên giường bệnh vẫn còn nhắc đến vài vụ án.
Khi Mạnh Tinh Hải nằm trên giường bệnh, mang nụ cười cố gắng an ủi bản thân nhưng những lời ông nói lại hoàn toàn trái ngược: “Cô bé đó còn nhỏ thế, bố mẹ đã chết nhưng vẫn chưa tìm thấy chứng cứ phạm tội... Vụ án giết người hàng loạt qua bao năm rồi, có lẽ hung thủ đã chết, người nhà vẫn chưa chờ được đến ngày hung thủ bị pháp luật trừng phạt... Vụ án phân xác ở đại học...”
Những lời như vậy, ông đã nói rất nhiều. Ông ra đi mang theo sự tiếc nuối, lúc đó Mạnh Tư Kỳ không hiểu, cô nghĩ rằng công việc của bố chỉ là một nghề nghiệp, sao đến lúc lâm chung vẫn không tha thứ cho bản thân.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play