Sau khi Phùng Thiếu Dân bước ra khỏi phòng thẩm vấn, biểu cảm trên gương mặt ông ấy đã bình tĩnh trở lại. Lúc này ông ấy điềm tĩnh hỏi mọi người: “Các cậu nghĩ rằng Quy Hướng Dương sẽ xử lý thi thể như thế nào?”
Đường Tiểu Xuyên nói: “Chôn đi là cách đơn giản nhất. Nhà máy dệt có diện tích lớn như vậy, ai mà biết chôn ở đâu. Sau này nhà máy bị phá hủy, không chừng thi thể đã bị vùi lấp sâu.”
Phùng Thiếu Dân nhíu mày: “Điều đó không phải không thể nhưng khi đó cảnh sát đã tiến hành kiểm tra, là do đồn cảnh sát địa phương phối hợp với đồng nghiệp của sở cảnh sát thành phố, quy mô khá lớn, hơn nữa còn có chó nghiệp vụ hỗ trợ.”
Triệu Lôi Đình nói: “Nếu không ở trong nhà máy thì có thể ở gần chỗ Quy Hướng Dương sống. Có một lý thuyết nói rằng kẻ phạm tội thường giấu bằng chứng ở nơi mà họ quen thuộc, một là tiện lợi, hai là an toàn để họ có thể hoàn toàn kiểm soát.”
Phùng Thiếu Dân lại cầm tập hồ sơ lên: “Cậu nói đúng, năm đó cảnh sát cũng đã cân nhắc, khi đó Quy Hướng Dương cũng là một trong những nghi phạm, vì vậy nhà của anh ta từng bị rà soát rất kỹ lưỡng.”
"Vậy còn khu vực quanh nhà của Long Thiện Văn?" Triệu Lôi Đình đề nghị.
“Tất cả đều nằm trong phạm vi điều tra năm đó.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT