Lê Bảo Lộ nhìn thấy nhị thẩm vác rổ đi ra cửa, lập tức lảo đảo đuổi theo, đôi mắt tròn xoe nhìn nàng, nói: “Nhị thẩm, ta muốn đi theo tổ mẫu.”
Mai thị nhìn thấy Lê Bảo Lộ liền chột dạ, vội vàng dời ánh mắt đi, cười gượng nói: “Bảo Lộ ngoan, tổ mẫu đang ở bờ biển nhặt hải sản, nếu không nhặt thì buổi tối sẽ không có cơm ăn. Ngươi ở nhà chơi với tỷ tỷ và ca ca được không?”
Lê Bảo Lộ không muốn chơi với Lê Hà và Lê Quân, liền nài nỉ: “Nhị thẩm, ngươi cho ta đi đi, ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời, chỉ ngồi trên bờ đợi các ngươi.”
Mai thị liên tục lắc đầu, tay vô thức xoa lên giỏ trúc, cười gượng: “Không được, gió biển rất lớn, ngươi còn nhỏ quá, lỡ nhiễm lạnh sinh bệnh thì sao?”
Lê Bảo Lộ liếc nhìn động tác trên tay nàng ta, trong lòng lại dâng lên nghi ngờ. Mai thị đã làm chuyện gì có lỗi với nàng sao mà lại chột dạ như vậy?
Hai ngày nay, Mai thị đối xử với nàng tốt hơn hẳn, ba bữa cơm mỗi ngày, chỉ cần Lê Quân có phần thì nàng cũng có. Thậm chí có những lúc Lê Quân không có mà nàng vẫn có. Dù thức ăn không phong phú như khi cha mẹ còn sống nhưng so với Lê Hà và Nữu Nữu thì vẫn tốt hơn rất nhiều.
Mai thị vốn không phải người rộng rãi, ban đầu Lê Bảo Lộ nghĩ rằng nàng thương hại mình vì còn nhỏ đã mồ côi. Nhưng sau đó, nàng vô tình phát hiện Mai thị luôn cố tình tránh mặt mình, trong lòng lại cảm thấy có gì đó không đúng. Cẩn thận quan sát, nàng dễ dàng nhận ra ánh mắt áy náy và chột dạ của Mai thị khi đối diện với mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT