Vạn thị không hiểu nguyên do, chỉ nghĩ rằng không khí nghiêm túc đã dọa đến đứa nhỏ, vội vàng ôm nàng ra ngoài. Trước khi đi, bà quay đầu dặn dò:
“Nếu lệnh đã ban xuống, thì mau chuẩn bị tiền nộp thuế đi. Cùng lắm là nửa năm cuối chúng ta chịu cực một chút, vẫn có thể tìm được đường sống.”
Lê Hồng trầm mặc đứng dậy, nhìn theo bóng lưng mẫu thân ôm Bảo Lộ rời đi.
Bảo Lộ tựa đầu vào vai tổ mẫu, đôi mắt tròn xoe lặng lẽ quan sát biểu cảm của nhị thúc, lòng càng lúc càng chìm xuống —— nhị thúc không hề đáp lại lời của tổ mẫu.
Nếu nói trong nhà này ai hiểu rõ Lê Hồng nhất, thì ngoài Bảo Lộ ra, có lẽ chỉ có tổ phụ Lê Bác.
Lê Hồng rất giỏi giả vờ. Trước mặt cha mẹ, hắn là một người con hiếu thuận, ngoan ngoãn. Trước mặt huynh tẩu, hắn tỏ ra kính cẩn, nghe lời. Với thê nhi, hắn lại trở thành một người trượng phu, người cha chững chạc, đáng tin.
Nhưng khi đối diện với Bảo Lộ, hắn không cần che giấu bản thân. Có lẽ hắn cho rằng chất nữ này chỉ là một đứa trẻ ngốc nghếch, nên khi chỉ có hai người, hắn không hề che giấu sự chán ghét của mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT