Những hành động quan tâm này, chẳng qua chỉ là để tổ mẫu nhìn mà thôi.

Cũng giống như trước đây, khi có mặt cha mẹ, hắn vẫn tỏ ra ân cần với nàng nhưng tất cả chỉ là để họ yên lòng.

Mọi người không nhận ra sự xa cách của nàng nhưng Vạn thị thì có.

Bà lặng lẽ nhìn con trai thứ một cái, rồi bước lên ôm lấy Bảo Lộ, nhẹ giọng nói:

"Ngoan nào, tối nay cứ túc trực ở đây đi. Nhưng con vẫn còn nhỏ, phải giữ gìn sức khỏe, đó mới là cách hiếu đạo lớn nhất dành cho cha mẹ con."

"Buổi tối con nhớ canh chừng cẩn thận, đừng để đèn tắt. Phụ thân con cùng đại ca, đại tẩu đều trông chờ vào ánh đèn này để tìm đường về nhà." Vạn thị như thường lệ dặn dò Lê Hồng.

Lê Hồng vội vàng gật đầu, chắc chắn nói:

"Nương cứ yên tâm."

Lê Bảo Lộ dựa vào lòng tổ mẫu, ngước mắt nhìn lên ngọn đèn chiêu hồn.

Những người chết xa quê cần có lễ chiêu hồn để đưa linh hồn về cố hương. Còn tổ phụ, cha mẹ nàng vì mất ngoài biển, ngay cả thi thể cũng không còn, nên phải thắp một ngọn đèn chiêu hồn.

Nghe nói đèn này phải cháy suốt bảy ngày bảy đêm mới linh nghiệm. Giờ đã sang ngày thứ hai tính từ lúc bắt đầu. Nếu có thể kiên trì đến hết ngày mai, linh hồn họ sẽ theo ánh đèn mà trở về, sau đó mới có thể an táng theo quan tài xuống mộ, được coi là an nghỉ, chờ ngày đi đầu thai.

Nếu là kiếp trước, chắc chắn nàng sẽ không tin, thậm chí cho rằng đây là mê tín phong kiến.

Nhưng sau khi đã trải qua cái chết—lại một lần nữa sống lại, nàng không dám phủ nhận điều này một cách chắc chắn nữa.

Huống chi, chuyện này liên quan đến những người nàng thương yêu nhất.

Lê Bảo Lộ khẽ rúc vào lòng tổ mẫu, nói nhỏ:

"Tổ mẫu, con muốn nhìn đèn."

Vạn thị dịu dàng vỗ nhẹ lưng nàng, khuyên nhủ:

"Nhị thúc con sẽ trông, con vẫn là trẻ con, nghe lời người lớn là được rồi. Con xem đại tỷ và đại ca của con chẳng phải đều đã đi ngủ rồi sao?"

Lê Bảo Lộ lập tức xị mặt xuống, nằm im trên giường, không nói một lời.

Vạn thị nhìn nàng một lúc, rồi nghiêm túc hỏi:

"Bảo Lộ, con nói cho tổ mẫu nghe, có phải con không thích nhị thúc không?"

Lê Bảo Lộ sững sờ, sau đó cúi đầu, không trả lời.

"Tại sao con không thích nhị thúc?" Vạn thị hạ giọng, nhẹ nhàng hỏi.

Lê Bảo Lộ vẫn im lặng, chỉ trở người quay lưng về phía bà.

Vạn thị khẽ thở dài, không hỏi thêm nữa.

Trẻ con luôn rất đơn thuần, yêu hay ghét đều rõ ràng. Nếu Nhị lang chưa từng tỏ ra ác ý, thì Bảo Lộ cũng sẽ không bài xích như vậy.

Mấy ngày nay, Vạn thị mơ hồ nhận ra con trai thứ của mình đã thay đổi. Nhưng bà vì quá đau lòng trước sự ra đi của trượng phu, con trai và con dâu nên không muốn suy nghĩ quá nhiều.

Dù sao đi nữa, sau này Bảo Lộ vẫn phải dựa vào Nhị lang để sống.

Nhưng với tính cách cứng cỏi này, sau này con bé sẽ chung sống với nhị thúc thế nào đây?

Vạn thị trằn trọc lo lắng, ngồi nhìn ngọn đèn ngoài cửa sổ suốt đêm không ngủ.

Lê Bảo Lộ cũng không ngủ được bao nhiêu.

Trong đầu nàng vẫn luôn nghĩ về cha mẹ và tổ phụ của kiếp này.

Vì trước đây nàng luôn mơ mơ hồ hồ, ký ức về họ không nhiều nhưng mỗi một khoảnh khắc có họ đều vô cùng ấm áp.

Đôi phu thê trẻ tuổi kia, vì muốn cho nàng có cuộc sống tốt hơn, luôn cố gắng làm việc dành dụm từng đồng.

Nàng là đứa trẻ vụng về nhất Lê gia nhưng cũng là đứa hạnh phúc nhất.

Mỗi năm đều có quần áo mới để mặc, cứ cách bốn, năm ngày lại được ăn một bữa thịt, mỗi ngày đều có một viên kẹo.

Ngay cả Lê Quân, đứa cháu trai duy nhất của Lê gia, cũng chỉ có thể mặc lại quần áo cũ sửa lại từ y phục của tỷ tỷ. Cậu bé chỉ có thể đổi lấy một viên kẹo từ cha mẹ bằng cách giúp họ chăm sóc nàng…

Bọn họ không cho rằng nàng sẽ mãi mãi vụng về, cho nên dù nàng nghe không hiểu, không có phản ứng, họ vẫn kiên trì dạy nàng tự ăn cơm, rửa mặt, mặc quần áo…

Còn về tổ phụ, một nửa lý do Lê Bảo Lộ có thể sống tốt trong Lê gia là vì ông. Với tư cách là gia chủ, lại từng là ngự y trong triều, tổ phụ hiểu rõ nàng không phải kẻ ngốc, chẳng qua là chưa thông suốt. Chờ thời điểm thích hợp, tự nhiên nàng sẽ sáng tỏ, sẽ hiểu chuyện.

Ông lão hay ôm nàng vào lòng, vừa phân loại thảo dược vừa dịu dàng kể chuyện ngày xưa—giờ đã mãi mãi rời xa nàng rồi.

Nước mắt lặng lẽ trào ra từ khóe mắt đang nhắm chặt, thấm ướt gối rồi biến mất.

Lê Bảo Lộ cứ thế chập chờn trong giấc ngủ suốt cả đêm. Đến khi gà vừa gáy sáng, nàng đã dậy, muốn cùng tổ mẫu đi đến linh đường.

Nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của cháu gái, Vạn thị khẽ thở dài, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng dắt đi.

Vừa vào cửa, Lê Bảo Lộ liền nhìn ngay về phía ngọn đèn chiêu hồn. Thấy dầu đèn gần cạn, ngọn lửa chỉ còn nhỏ bằng hạt đậu nành, nàng lập tức kéo tay tổ mẫu, sốt ruột nói:

"Đèn, đèn!"

Vạn thị nhíu chặt mày, quét mắt nhìn quanh linh đường nhưng không thấy bóng dáng Lê Hồng đâu. Lúc này, bà mới vội vàng bước tới thêm dầu vào đèn chiêu hồn. Nhìn ngọn lửa vốn đang nhỏ dần lại bùng lên sáng rực, bà và cháu gái mới thở phào nhẹ nhõm.

Lê Bảo Lộ cầm nén hương, quỳ lên đệm hương bồ, giọng nhỏ nhẹ:

"Tổ phụ, cha, nương, nhìn thấy ánh đèn này thì mau trở về đi. Về nhìn con một chút, con đã tỉnh táo rồi. Sau này con nhất định sẽ ngày càng thông minh hơn."

Hai bà cháu vừa quỳ xuống chưa bao lâu, Lê Hồng vội vã chạy đến, vội vàng giải thích:

"Ta đi nhà xí. Nương, sao hai người dậy sớm vậy? Bây giờ mới canh năm thôi, hai người đi ngủ thêm một lát đi."

Hắn lại cúi xuống dỗ dành Bảo Lộ:

"Bảo Lộ, con có mệt không? Có muốn ngủ thêm chút nữa không?"

Lê Bảo Lộ liếc nhìn tổ mẫu đang trầm mặt, rồi lắc đầu đáp:

"Không đi."

Ngừng một chút, có lẽ cảm thấy giọng điệu mình hơi cứng rắn, nàng bổ sung:

"Không mệt."

Vạn thị có phần không hài lòng.

Rốt cuộc bà vừa nhìn đã biết con trai thứ từ phòng ngủ đi ra.

Bà vốn không yêu cầu hắn phải thức trắng đêm trông linh đường, nếu hắn làm vậy bà còn lo cho sức khỏe của hắn nữa. Nhưng ngay bên linh đường có sạp nghỉ, hắn hoàn toàn có thể ngủ tạm ở đó. Dù sao linh đường cũng không thể để trống người.

Nếu không phải vừa rồi bà và Bảo Lộ đến, ai biết ngọn đèn chiêu hồn có bị tắt mất hay không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play