Phó Dục có đóng góp rất lớn trong sự việc cung biến vừa rồi, nhưng sau khi mọi việc đã thành, hắn không khoe khoang kể công, cũng không có chút kiêu căng ngạo mạn nào, chỉ yên lặng trong Đan Quế viên quan sát động tĩnh. Lúc Hứa Triều Tông muốn ban tước vị, Phó Dục mượn lời từ chối, cả hàm Nhất phẩm Tướng quân cũng bị hắn lịch sự cự tuyệt.
— Những hư danh này hiển nhiên không phải thứ Phó gia mong muốn, tiền tài, ruộng đất, gấm vóc lại càng không.
Nhưng với công lao thế này, không thể không bày tỏ chút thành ý, bằng không thì không hợp tình cho lắm.
Hứa Triều Tông nhìn ra được Phó gia khá kén chọn, hai lần phong thưởng đều bị từ chối, hôm nay triệu Phó Dục vào cung đích thân thăm hỏi ý kiến.
Vẫn là ở Điện Lân Đức, bàn long sơn đỏ, vạc đồng đốt hương. Trong quá khứ, người ngồi sau ngự án là Hi Bình Hoàng đế bệnh tật triền miên, còn hiện tại được thay thế bởi một vị đế vương trẻ tuổi, nhã nhặn tôn quý. Đáng tiếc, ung nhọt trong triều đình tồn tại đã lâu, Hi Bình Hoàng đế tại vị mười năm, chứng kiến cảnh binh quyền sa sút, mệnh lệnh triều đình không người nghe, cũng chỉ biết bất lực giương mắt nhìn. Hứa Triều Tông không có chính sách cứng rắn khiến người kính sợ, cũng không có thủ đoạn để chấn chỉnh kỷ cương, làm sao có thể xoay chuyển đất trời? Nếu thứ hắn ta tiếp quản là một thiên hạ thái bình thịnh trị, có quan giỏi, tướng tài trợ giúp, có lẽ còn có thể dốc lòng chăm lo đất nước, trên thực tế hắn ta lại phải kế thừa một đống tàn dư hỗn độn, làm sao thu dọn được?
Niềm vui mừng đoạt được hoàng vị lúc ban đầu dần nhạt nhòa, khi thực sự ngồi trên ngai vàng tối cao, đối mặt với tiền triều hậu cung khó nhằn, Hứa Triều Tông hiển nhiên rất đau đầu.
Trong đôi mắt từng chứa đựng khát vọng đế vương ấy, hiện tại lộ ra vẻ mệt mỏi rõ ràng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT