Vào đúng lúc này, có một hình bóng đột nhiên xuất hiện ở nơi gần Trần Lạc. Mễ Phạn từng nói, có một tên cấp thần sắp xuất hiện, thế nên Trần Lạc cũng đã có chuẩn bị tâm lí từ trước. Nhưng mà hắn ta vẫn bị dọa cho giật mình. Đúng ra hắn không nhận ra gì cả, mà hắn cũng chưa phản ứng lại được. Nếu như không phải do cô ấy tự hiện thân, mà cô ấy định đánh lén hắn thì có khi hắn còn chưa kịp sử dụng hành tẩu hư không đã ngỏm luôn rồi. Mồ hôi lạnh của Trần Lạc rơi đầy đầu, hắn khó khăn quay người lại, nhìn về hình bóng đó. Đúng ra hắn tưởng rằng đó sẽ là một sinh vật nhìn như hung thần ác sát, thật không ngờ vẻ ngoài của cô ấy lại yếu đuối dịu dàng như vậy.
Eastman chầm chậm liếc mắt qua, cô lạnh nhạt nhìn về phía Trần Lạc. Chỉ là một ánh mắt mà thôi, vậy mà trong đầu óc Trần Lạc lập tức trắng xóa, cả người hắn như rơi vào trong hầm băng vậy. Khóe miệng Trần Lạc giật giật, đây chính là cấp thần ư? Chỉ từ một ánh mắt mà có thể khiến cho ta không sinh ra nổi cảm giác phản kháng ở trong lòng. Đúng như những gì Mễ Phạn nói, hình như vết thương của cô ấy đã hồi phục hoàn toàn rồi. Eastman cảm thấy rất hoài nghi, tên Barrow này đúng ra là 1 bán thần chứ nhỉ, vì soa hắn ta lại thảm tới mức này? Kể cả có là loại bán thần rác rưởi tới đâu thì cũng sẽ không thể là kẻ mà một tên nhân loại như này có thể giết chết được. Chẳng nhẽ hắn ta đen đủi tới mức sảy ra sự cố bên trong thông đạo không gian ư?
Đúng rồi, đây là kẻ cùng tộc với Oboone, là con trai của hắn ta. Eastman muốn bật cười, đây chính là báo ứng ư? Lúc này, Mễ Phạn bước lên phía trước 1 bước, trên người của cô ấy xuất hiện những phù văn quay xung quanh. Nhưng mà những phù văn này mấy người như Trần Lạc sẽ không nhìn thấy. Eastman chầm chậm liếc mắt qua nhìn, nhưng mà cô ấy lại có thể nhìn được phù văn trên người Mễ Phạn. Eastman lập tức cảm thấy kinh ngạc tới mức bước lùi lại một bước, trong mắt cô xoẹt qua vẻ không thể tin được. Cô có thể nhìn thấy nó. Từ trước tới giờ cô chưa từng trông thấy loại phù văn này bao giờ, đây tuyệt đối không phải là hệ bình thường.
Chưa tới được cấp thần làm sao mà lại có phù văn chuyển động quanh người cơ chứ? Trong tay Eastman bỗng nhiên xuất hiện một quyển sách ố vàng, cô nhanh chóng lật quyển sách đó. Cô lật tới 1 trang, cẩn thận xem xét, sau đó lại cẩn thận so sánh nó với phù văn quanh người Mễ Phạn. Kể cả có là Eastman thì lúc này cô cũng trở nên kích động tới mức cả cơ thể run lên, khuôn mặt đỏ ửng. Đây là vận mệnh ư? Đúng rồi. Nếu không thì làm sao có chuyện trên người một cô gái nhỏ có thể xuất hiện phù văn được cơ chứ? Nếu như đã có thể giữ một kẻ hệ vận mệnh cực kì khó gặp ở bên cạnh người, tìm cát tránh hung, vậy thì...
Eastman hít sâu một hơi, trên mặt cô bất chợt nở một nụ cười. Eastman mở mở miệng, cô muốn gọi Mễ Phạn, nhưng mà có lẽ Mễ Phạn sẽ không nghe hiểu được ngôn ngữ của cô. Eastman làm một động tác tay như muốn gọi đối với Trần Lạc. Gọi ta ư? Da đầu Trần Lạc run lên, hắn cắn chặt răng đi về phía trước. Mễ Phạn đã nói rồi, tên cấp thần này sẽ không ra tay trước. Bất kể cô ta nói cái gì hay làm cái gì thì hắn đều không được phép phản kháng. Một mình Trần Lạc thì có thể chạy trốn luôn lên mặt trăng cũng được, nhưng những người khác thì sao?
Xung quanh cơ thể của Eastman không lạnh, cô nhẹ nhàng duỗi một ngón tay ra, ấn vào trán Trần Lạc. Một cảm giác lạnh lẽo truyền tới. Eastman mỉm cười, đúng ra cô định giết mấy người này đi, vì tốt nhất thì hành tung của cô không nên lộ ra. Nhưng mà cô gái nhỏ có khả năng rất lớn là hệ vận mệnh đang đứng ngay trước mặt cô, thế nên cô không thể làm như thế được. Eastman mở miệng nói, không ngờ cô nói lại là tiếng long quốc.
“Anh bạn nhỏ, ta có thể tới chỗ của ngươi ngồi một lát không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play