Phụ thân dù cõng người cũng không hề lảo đảo, mãi mãi vững vàng như một điểm tựa không bao giờ sụp đổ. Cố Kiến Li khẽ ngẩng đầu, nhìn dãy núi trập trùng phía xa, ngắm ánh dương ấm áp giữa bầu trời, chậm rãi nở nụ cười.
Mọi thứ đều đang dần chuyển biến theo hướng tốt hơn. Dù hiện tại tình cảnh vẫn còn khó khăn nhưng phụ thân đã tỉnh lại, gia đình bọn họ lại được ở bên nhau. Chỉ cần cả nhà còn bên nhau, không có gì là không thể vượt qua.
Băng qua con đường tuyết bùn lầy lội, Cố Kính Nguyên vẫn không buông tiểu nữ nhi xuống, tiếp tục cõng nàng, từng bước vững chãi tiến về phía trước. Khi hôn mê, đôi lúc ông vẫn nghe thấy giọng nói của người thân bên cạnh. Ông nghe thấy tiểu nữ nhi mà mình yêu thương thì thầm bên tai rằng nàng sắp phải gả đi, còn nói có kẻ đoạt mất áo cưới của nàng. Trong cơn mê man, ông tức giận đến mức suýt tỉnh dậy ngay lập tức.
Chính ý nghĩ phải thức tỉnh để che chở cho nữ nhi đã giúp ông kiên cường chống đỡ, cuối cùng mở mắt vào đêm giao thừa, giữa tiếng pháo nổ rền vang cả màn đêm. Ông nhớ rõ hai nữ nhi khi còn nhỏ đều sợ tiếng pháo giao thừa, chỉ có ông bên cạnh chúng mới có thể yên tâm mà cười.
Khi ông tỉnh lại, chẳng ngạc nhiên khi thấy thân bằng quyến thuộc đều đã tản đi, cũng chẳng bất ngờ trước những gương mặt xấu xa hả hê giẫm đạp kẻ yếu. Nhưng khi biết được những gì hai nữ nhi ông đã trải qua, cơn giận trong lòng ông không thể kìm nén, hận không thể ngay lập tức tiêu diệt hết đám người đó!
Đào thị và Cố Tại Li đứng ở cửa tiểu viện, trông ngóng xung quanh. Khi thấy Cố Kiến Li cùng những người khác vừa ló đầu ra từ con hẻm nhỏ, cả hai lập tức chạy đến.
Cố Kiến Li vội nói: “Phụ thân, để con tự đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT